Chương 17.1

Tạ Cửu Triết nghe được hình dung bình gas nhỏ thì cười khẽ một tiếng, cảm thấy rất chính xác.

Ô Miên nghe được tiếng cười của Tạ Cửu Triết thì càng tức giận, giương móng vuốt hắt nước về phía Phong Nguyên Thanh, sau đó quay đầu kêu meo meo với Tạ Cửu Triết, giống như là lên án lại giống như đang cáo trạng.

Phong Nguyên Thanh bất ngờ bị hắt nước lên mặt, sau khi lau mặt thì phát hiện con mèo này còn hắt rất chính xác, trên áo và tóc của anh ta đều ướt, Tạ tổng tắm rửa cho mèo nhưng trên người vẫn khô ráo như cũ.

Vừa rồi những giọt nước kia không có một giọt nước nào rơi xuống trên người Tạ tổng.

Tuyệt vời!

Tuy nhiên Phong Nguyên Thanh cũng không để ở trong lòng, chỉ cho là trùng hợp, còn nhịn không được trêu chọc nói: "Độ chính xác của mày không tệ, nếu bóng đá nam có bản lĩnh này của mày cũng không đến mức không vào được World Cup, chi bằng mày đi đá bóng đi, tiện thể giảm cân.”

Ô Miên tức giận đến mức đứng thẳng lên, hôm nay cậu không để cho bác sĩ thú y này bị thương, bị sa thải, bác sĩ thú y này liền đắc ý vênh váo có phải hay không?

Tạ Cửu Triết nhận thấy động tác của cậu thì vội vàng trấn an sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu, sau đó thành công để lại một đống bọt trắng trên đầu Ô Miên.

Đừng nói, nó rất đáng yêu.

Nhưng Ô Miên vẫn đang hướng về phía Phong Nguyên Thanh phu hương thơm, nếu không phải Tạ Cửu Triết ngăn cậu thì lúc này đã nhào qua.

Có lẽ là do Ô Miên kêu quá to, chú Trà đều nhịn không được tới nhìn thoáng qua.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Bình thường kẹo bông gòn sẽ không kêu mà." Chú Trà còn tưởng rằng thủ pháp tắm mèo của Tạ Cửu Triết không tốt lắm, khiến cho mèo đau, rối rắm có nên để Tạ Cửu Triết đi nghỉ ngơi hay không, ông ấy đến thay.

Tạ Cửu Triết nhìn thoáng qua Phong Nguyên Thanh: "Không có gì, bác sĩ Phong nói kẹo bông gòn mập.”

Chú Trà có chút nghi hoặc: "Không phải nói cân nặng của kẹo bông gòn rất chuẩn sao?"

Phong Nguyên Thanh nhìn mèo con thở phì phò cười không chịu nổi nói: "Nói giỡn nói giỡn thôi."

Trọng lượng của kẹo dẻo tất nhiên là tiêu chuẩn, nhưng vì kích thước cơ thể nhỏ hơn, cho nên có vẻ tròn.

Khi còn ở bệnh viện thú y, anh ta cũng thường đùa giỡn với thú cưng như vậy, không chỉ có thể thư giãn thú cưng mà còn có thể nhanh chóng kéo gần khoảnh cách với chủ nhân thú cưng.

Tạ Cửu Triết thản nhiên nói: "Kẹo bông gòn không thích trò đùa này.”

Vẻ mặt của chú Trà cũng lên án nhìn Phong Nguyên Thanh, nhìn xem khiến kẹo bông gòn nhà bọn họ tức giận thành dạng gì, tiếng kêu đều thay đổi.

Phong Nguyên Thanh lập tức nhận sai.

Hiểu rồi, miêu thái tử, không chọc được.

Tạ Cửu Triết nhìn bộ dáng thở phì phò của mèo con, tuy rằng cảm thấy đáng yêu, nhưng vẫn nói: "Tiếp theo có lẽ không có điểm nào cần chú ý phải không? Bác sĩ Phong có thể ra ngoài chờ trước.”

Cứ tiếp tục như vậy, anh sợ sẽ khiến cho mèo con tức giận.

Phong Nguyên Thanh vô cùng thức thời rời đi, chú Trà ở bên cạnh nhìn trên đỉnh đầu Ô Miên vó lẽ là cảm thấy quá đáng yêu, không nhịn được lấy điện thoại di động ra chụp một cái.

Tạ Cửu Triết tâm động nói: "Chú Trà, lát nữa gửi cho tôi một tấm.”

Anh vẫn chưa chụp ảnh mèo con của mình.

Chú Trà lập tức đáp một tiếng.

Ô Miên... Ô Miên lúc này đã im lặng ngoan ngoãn trở lại, cũng không phải bởi vì Phong Nguyên Thanh đi rồi, cho dù Phong Nguyên Thanh đi ra ngoài cậu cũng phải meo meo cáo trạng một lúc, chủ yếu là... Cậu cảm giác được Tạ Cửu Triết đang giúp cậu tắm rửa.

Mặc dù cách găng tay cao su, nhưng vẫn xấu hổ.

Tạ Cửu Triết đương nhiên không thể tưởng tượng được mèo còn thẹn thùng, nhìn thấy cậu ngoan ngoãn trở lại thì khẽ cười nói: "Còn rất biết giả bộ ngoan.”

Giống như mèo con hung dữ muốn cào người vừa rồi không phải là cậu.

Ô Miên gác đầu lên cạnh bồn tắm, đôi mắt to tròn xoe cứ nhìn Tạ Cửu Triết như vậy.

Cậu không có giả ngoan, cậu vốn rất ngoan.

Bởi vì cậu phối hợp, Tạ Cửu Triết giúp cậu tắm rửa xong cũng không cảm thấy tắm rửa cho mèo có gì khó khăn, chờ rửa sạch bọt trên người Ô Miên anh liền tháo găng tay cao su trên tay xuống, sau đó cầm khăn tắm lớn chuyên môn chuẩn bị cho mèo con, dùng khăn tắm trực tiếp quấn mèo con nhà mình thành một cuốn mèo rồi ôm ra ngoài.

Ô Miên vô cùng hưởng thụ nằm trong ngực Tạ Cửu Triết, nếu nói hưởng thụ vẫn là nhân loại biết hưởng thụ, tắm rửa thật ra cũng rất thoải mái.

Nhất là thủ pháp của Tạ Cửu Triết rất tốt, nhẹ nhàng lại có lực.

Trong lòng cậu khen ngợi ân nhân.

Sau khi đi ra ngoài, Phong Nguyên Thanh lập tức nói: "Tạ tổng, hộp sấy đã điều chỉnh nhiệt độ, dùng khăn tắm lau nước trên người kẹo bông gòn một chút rồi bỏ vào sấy khô là được."

Tạ Cửu Triết nhìn thoáng qua cái hộp nhỏ tinh xảo kia nhíu mày: "Nhốt mèo vào có thể khiến nó không vui hay không?"

Máy sấy anh mua là loại tốt nhất, nhưng trông vẫn còn hơi nhỏ, cảm giác sau khi miêu miêu đi vào sẽ không có không gian hoạt động.

Phong Nguyên Thanh cân nhắc nói: "Vậy phải xem tính tình của sủng vật, có con rất thích ứng, có con thì không, trong quá trình này tốt nhất chủ nhân có thể ở nơi chúng có thể nhìn thấy, có thể để kẹo bông gòn thử trước, nếu không được thì nghĩ cách khác.”

Mặc dù máy sấy tóc cũng có thể, nhưng máy sấy tóc có âm thanh lớn, hơn nữa cần sự phối hợp của miêu miêu, khó hơn.

Tạ Cửu Triết gật đầu, tự mình lau khô nước trên người Ô Miên rồi cẩn thận bỏ cậu vào thùng sấy.

Sau khi Ô Miên vào thùng sấy thì tự tại nằm sấp xuống.

Nhiệt độ trong hộp sấy là thích hợp, gió ấm thổi lên cơ thể cảm giác rất ok.

Mà Tạ Cửu Triết có lẽ là sợ cậu không vui, trực tiếp sai người đặt một cái bàn nhỏ ở bên cạnh, vừa cầm máy tính bảng xử lý công vụ, vừa thỉnh thoảng nhìn mèo.

Ô Miên ở trong thùng sấy yên lặng nằm sấp, thỉnh thoảng còn run rẩy lông, để gió có thể thổi khô lông đều hơn.

Đợi đến khi lông trên lưng khô hết, Ô Miên liền xoay người nằm ngửa lên, tiếp tục thổi lông trên bụng.

Phong Nguyên Thanh kinh ngạc nhìn Ô Miên nói: "Kẹo bông gòn thông minh quá, chỉ số thông minh này sợ không phải có thể sánh ngang với Biên Mục.”

Ô Miên khinh thường hừ một tiếng, Biên Mục tính là cái gì? Cậu đường đường là miêu yêu!

Tạ Cửu Triết nghe xong khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhợt nhạt, giống như tất cả những người nuôi thú cưng, khen anh còn không bằng khen thú cưng của anh làm cho anh vui vẻ.

Huống chi từ ngữ khen ngợi dành cho mình, Tạ Cửu Triết nghe nhiều cũng đã miễn dịch, nhưng khen kẹo bông gòn thì anh rất vui.

Anh quay đầu nhìn thoáng qua mèo con nằm ngửa trong thùng sấy, phát hiện đối phương cũng đang nhìn anh.