Chương 13.1

Đương nhiên thành tinh gì đó chỉ là trêu chọc nhất thời mà thôi, anh cũng không nghĩ nhiều.

Mèo con đã tạo dáng xong, nó còn có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên là đắp chăn cho miêu miêu nằm xuống ngủ với miêu miêu.

Sau khi nằm xuống và đắp chăn cho kẹo bông gòn của mình, anh tắt đèn lớn chỉ để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ.

Lúc nằm xuống anh còn đang suy nghĩ đêm nay có một con mèo ở bên cạnh anh có thể ngủ không yên, thật sự không được nửa đêm sẽ đem mèo ra ngoài hoặc là để cho người mang một ổ mèo vào.

Vừa nghĩ đến những thứ này Tạ Cửu Triết vừa quay đầu đã bị hoảng sợ: Hai con mắt xanh mơn mởn trong bóng đêm giống như bóng đèn nhỏ vô cùng rõ ràng.

Trầm mặc trong nháy mắt Tạ Cửu Triết mới nhớ tới mèo hình như bởi vì có năng lực nhìn đêm, cho nên buổi tối ánh mắt thật sự sẽ phát ra ánh sáng xanh.

Không thể không nói, buổi tối không nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của miêu miêu chỉ nhìn thấy hai bóng đèn nhỏ này, còn trách làm cho người ta hoảng hốt.

Tạ Cửu Triết nhẹ giọng nói: "Ngủ."

Sau khi nói xong chính anh cũng nở nụ cười, mèo ngủ ngày đêm ra ngoài, đều là ban ngày ngủ, kẹo bông gòn tuy rằng nằm xuống nhưng chưa chắc sẽ ngủ.

Kết quả khiến cho anh không nghĩ tới chính là sau khi anh nói xong, mèo con đã ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, thậm chí còn xoay người, móng vuốt nhỏ bé đặt lên vai hắn, nhiệt độ cơ thể động vật nhỏ hơi cao xuyên thấu qua bộ đồ ngủ mỏng manh truyền tới, thế nhưng còn khiến cho anh có một chút cảm giác an tâm.

Tạ Cửu Triết cũng nhắm mắt lại chuẩn bị ấp ủ buồn ngủ, anh vào giấc ngủ vẫn khá là khó khăn, nhưng bởi vì không muốn đánh thức mèo con, cho nên cần kiềm chế không được lộn xộn.

Bởi vì nhắm mắt lại cho nên anh không chú ý tới hào quang yếu ớt từ trên người Ô Miên bay lên, sau đó từng chút từng chút đi vào trong thân thể anh.

Tạ Cửu Triết vốn mỗi ngày đều phải lăn qua lăn lại một hai tiếng đồng hồ mới có thể ngủ, lần này phá lệ rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Sau khi xác định Tạ Cửu Triết đang ngủ, Ô Miên mới mở mắt nhìn Tạ Cửu Triết đang ngủ vô cùng an ổn, vui vẻ tiến lại gần cọ cọ hai má anh, sau đó cũng nhắm mắt lại cùng ngủ.

Ngày hôm sau Tạ Cửu Triết tỉnh lại chỉ cảm thấy cả người thoải mái, tinh thần tốt ngay cả chính anh cũng cảm thấy khó tin, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, trên đó ghi lại thời gian ngủ nhiều hơn bình thường của anh một tiếng không nói, ngay cả thời gian ngủ sâu và chất lượng giấc ngủ cũng tốt hơn không ít.

Ngủ ngon đương nhiên tinh thần cũng tốt, ngay lúc Tạ Cửu Triết cảm thấy khó hiểu, vừa động cánh tay cảm giác có chút nặng nề, lúc này hắn mới phát giác trong lòng mình ấm áp, vừa cúi đầu liền nhìn thấy con mèo nhỏ đang nằm ngửa hình chữ X, bụng nhỏ lúc lên lúc xuống ngủ ngon lành.

Tạ Cửu Triết không nhịn được đưa tay sờ sờ bụng Ô Miên, suy tư anh ngủ ngon có phải có liên quan tới con mèo nhỏ này hay không.

Ô Miên theo bản năng dùng móng vuốt đặt lên cổ tay anh, mơ mơ màng màng mở mắt nhìn thoáng qua, sau khi nhận ra là Tạ Cửu Triết liền thu hồi móng vuốt tiếp tục nhắm mắt ngủ, trong động tác chân tay thể hiện ra sự tin tưởng toàn tâm toàn ý khiến Tạ Cửu Triết nhịn không được nhếch khóe miệng.

Tạ Cửu Triết nhẹ nhàng rút áo ngủ bị mèo con đè lên, rón rén xuống giường rửa mặt, cho dù lúc rửa mặt động tác cũng nhẹ nhàng, sợ quấy rầy giấc ngủ của mèo con nhà mình.

Chẳng qua sau khi anh từ phòng tắm đi ra đã nhìn thấy mèo con đứng ngay ngắn trước cửa phòng tắm ngồi chờ anh.

Rõ ràng bùn ngủ đến cái đầu nhỏ lắc lư, nhưng vẫn kiên trì ngồi ở chỗ đó chờ anh.

Tạ Cửu Triết bị bộ dáng đáng yêu này của cậu không nhịn được ôm lấy cậu sờ sờ cái đầu xù xù hỏi: "Sao không ngủ?"

Ô Miên mềm nhũn meo meo hai tiếng: Cùng anh ăn cơm đó.

Chủ yếu là cậu cũng không thể ngủ, còn ngủ tiếp sẽ lộ.

Ngày hôm qua cậu vội vàng ném người vào trong căn nhà mới thuê liền đem tâm trí chuyển lên thân mèo, đợi đến khi Tạ Cửu Triết ngủ xong cậu mới lén lút chuyển lại người, thay quần áo trên người xuống, sau đó sửa sang lại nhà mới một chút, thẳng đến nửa đêm mới trở lại trên thân mèo ngủ.

Lúc thu dọn cậu đã lên kế hoạch xong, sau này ban ngày đi làm, sau khi tan tầm về đến nhà thì chuyển tâm trí lên thân mèo, cậu chính là chiến sĩ thi đua!

Cũng bởi vì lăn qua lăn lại quá lâu, khiến cho buổi sáng cậu có hơi không dậy nổi.

Tạ Cửu Triết tuy rằng không gọi cậu, nhưng Ô Miên cũng không dám ngủ nhiều, cậu cần phải dậy trước ăn sáng, sau đó thừa dịp Tạ Cửu Triết ra ngoài lại đổi thành người đi làm.

Đúng là một chút thời gian cũng không thể lãng phí.

Nhưng Tạ Cửu Triết lại hết lần này tới lần khác lãng phí thời gian của cậu, lúc ăn cơm đem chậu thức ăn mèo của cậu đặt ở bên cạnh bàn mình nhìn chằm chằm cậu ăn cơm thì thôi đi, ăn xong vậy mà còn cho người bỏ cậu vào nhà vệ sinh mèo!

Ô Miên vẻ mặt mờ mịt nhìn Tạ Cửu Triết, kết quả nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tạ tổng nhà cậu giống như đang nói chuyện làm ăn lớn nhìn chằm chằm cậu, vừa nhìn chằm chằm vừa hỏi: "Lúc trước cũng chưa từng thấy nó bài tiết qua sao?"

Chú Trà cũng lo lắng: "Trước đây không ai chú ý qua, nhưng căn cứ vào giám sát trong sân thì không có."

Lúc trước Ô Miên chỉ được nuôi ở bên ngoài, mọi người đều cảm thấy có thể là Tạ Cửu Triết nhất thời hứng thú nuôi đồ chơi, nói không chừng lúc nào sẽ không thích, huống chi những người giúp việc như bọn họ mỗi ngày đều phải ra vào phòng, sợ dính lông mèo khiến Tạ Cửu Triết dị ứng, đương nhiên càng không muốn tới gần.

Tạ Cửu Triết vừa nghe đã hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vừa nghĩ đến con mèo nhỏ này ở biệt thự mèo lại bị bỏ quên hoàn toàn, anh nhịn không được có hơi đau lòng.

Kẹo bông gòn của anh dính người như vậy, kết quả cả nhà không có bất kỳ người nào để ý đến nó, cũng không biết khi đó đau lòng đến mức nào, trách không được bây giờ dính người như vậy.

Ô Miên ngược lại không nghĩ tới Tạ Cửu Triết nghĩ những thứ này, cậu chỉ nghe được hai người này đối thoại sau đó trầm mặc trong chớp mắt.

Vì vậy, đây là lo lắng rằng ông chỉ ăn không thải sao?

Không còn cách nào khác, Ô Miên đành phải đi vòng quanh chậu cát mèo, ngửi ngửi, sau đó mới bày ra tư thế chuẩn bị để hai người này an tâm.

Quả nhiên, lông mày Tạ Cửu Triết và chú Trà cùng nhau buông lỏng.

Tuy rằng bị một đám người nhìn chằm chằm khi bài tiết là một chuyện rất khó khăn, cho dù Ô Miên cũng có chút đỏ mặt, nhưng không sao, cậu lông dày, căn bản nhìn không ra.

Tuy nhiên cậu phải nghĩ cách, cũng không thể mỗi lần đi vệ sinh đều bị người ta nhìn chằm chằm như vậy chứ? Mèo cũng muốn mặt mũi được không?

Vì thế Ô Miên chỉ để lại vài giọt nướ© ŧıểυ trong nhà vệ sinh mèo này, sau đó chạy ra ngoài tiến vào nhà vệ sinh khép kín trong biệt thự mèo.

Tạ Cửu Triết nhìn bóng dáng cậu chạy trốn sửng sốt một chút, chú Trà bên cạnh cười ha hả nói: "Ôi chao, kẹo bông gòn nhà chúng ta còn biết thẹn thùng."

Tạ Cửu Triết ngược lại cảm thấy mèo con có lẽ không biết cái gì gọi là thẹn thùng, dù sao hôm qua bị đánh trứng cũng không có phản ứng gì, có lẽ chỉ là không thích con người nhìn chằm chằm đi vệ sinh mà thôi.

Anh ngược lại biết một ít động vật trong giới sinh vật khi bài tiết sẽ vô cùng cảnh giác, sợ không cẩn thận sẽ dẫn tới địch nhân.

Tạ Cửu Triết đứng dậy sửa sang lại ống tay áo và cà vạt nói: "Nếu đã bình thường thì đừng cho người nhìn quan sát nó nữa, nó thích làm gì thì làm, chỉ cần đừng chạy ra khỏi sân là được, chờ lát nữa để bác sĩ thú y xem phân có bình thường hay không."

Chú Trà lập tức đáp một tiếng, lúc này mới tiễn Tạ Cửu Triết ra cửa làm việc.

Lúc này Ô Miên cũng từ trong nhà vệ sinh mèo đi ra, bước đi theo chân Tạ Cửu Triết.

Lúc Tạ Cửu Triết ngồi lên xe còn tưởng rằng mèo con cũng muốn lên xe, nếu là trước đây anh chắc chắn sẽ phân phó người ôm mèo trở về, kết quả trong nháy mắt anh vậy mà hơi dao động.

Cảm giác... Lúc đi làm thỉnh thoảng nựng một con mèo, hình như cũng rất xả stress.

Kết quả anh ở đó do dự, Ô Miên bên kia lại ngoan ngoãn ngồi ở bên chân chú Trà, nhìn Tạ Cửu Triết đã ngồi trên xe kêu hai tiếng, thậm chí còn vẫy chân mèo.

Tạ Cửu Triết cười khẽ một tiếng, thậm chí còn xuống xe khom lưng sờ sờ đầu mèo con nhà mình, sau khi giải quyết xong mèo con thích dính người mới lên xe rời đi.

Ô Miên ngồi xổm tại chỗ đợi xe Tạ Cửu Triết rẽ không nhìn thấy nữa, nghe được chú Trà nói: "Còn nhìn nữa? Luyến tiếc chủ nhân sao? Vào ban đêm, chủ nhân của mày sẽ trở lại."

Ô Miên ngẩng đầu lên nhìn ông ấy, meo một tiếng quay đầu chạy đến biệt thự mèo, tìm được cái giường ngủ thoải mái nhất nhắm mắt ngủ.

Chú Trà cười ha hả nhìn cậu, chỉ cảm thấy kẹo bông gòn nhà ông thật sự rất hiểu chuyện, không phá nhà không ầm ĩ, còn có mèo so với mèo con này bớt lo hơn sao?

Nhưng ai biết được sự thật là mèo con đang mệt mỏi đến chết bắt xe buýt của công ty?

Cũng may Tạ Cửu Triết bỏ tiền chuyển nhà cho cậu, nếu không sợ là cậu sẽ đến trễ.

Tuy nhiên trợ lý bên người Tạ tổng xuất hiện trên xe đưa đón chuyện này vẫn khiến cho nhiều người quan tâm, chủ yếu là bình thường có thể đến cấp độ kia trên cơ bản đều có chút tài sản, cơ bản đều lái xe đi làm, giống như Giang đặc trợ thậm chí có tài xế chuyên môn lái xe đi làm.

Kết quả đột nhiên xuất hiện Ô Miên dị chủng như vậy, tất cả mọi người nhịn không được đánh giá cậu.

Ô Miên cũng thản nhiên, dù sao cậu làm người làm mèo chỉ cần xuất hiện đều dễ dàng bị người ta nhìn chằm chằm, cũng đã thành thói quen.

Những người này muốn tìm cậu nhiều chuyện nhưng lại sợ bị Tạ tổng biết bọn họ nhiều chuyện, ngược lại không dám tới gần Ô Miên.

Chỉ có một người đàn ông có diện mạo xinh đẹp ngồi xuống bên cạnh Ô Miên mỉm cười hỏi: "Tôi là Tỉnh Diệc, cậu có phải là trợ lý bên người của Tạ tổng tên Ô Miên không?"

Ô Miên nhìn cậu ta một cái rồi gật đầu không nói gì, người này... Thái độ có chút vấn đề.

Quả nhiên một giây sau đã nghe được Tỉnh Diệc mỉm cười ác ý bóp giọng hỏi: "Nghe nói cậu được Tạ tổng bao nuôi phải không?"

Ô Miên sửng sốt một chút, trầm mặc không trả lời.

Tuy rằng cậu đi báo ân, nhưng bên ngoài nhìn vào cậu đúng là được Tạ Cửu Triết nuôi bên người, nói như vậy... Có vẻ như không có gì sai?

Tỉnh Diệc thấy cậu không nói lời nào trong mắt hiện lên sự khinh bỉ, cười khanh khách tiếp tục hỏi: "Nghe nói nửa đêm cậu bò lên giường Tạ tổng phải không?"

Ô Miên ngẫm lại chuyện tối hôm qua mình ăn vạ trên giường không xuống, thậm chí còn giả đáng thương ở lại trên giường, giống như... Không sai.

Vì thế cậu tiếp tục bất động như núi, cũng không phản bác cũng không trả lời.

Tỉnh Diệc thấy cậu không để ý tới mình, nụ cười trên mặt có hơi không nhịn được, cậu ta cắn răng nói: "Đắc ý cái gì? Cậu chẳng qua chỉ dựa vào gương mặt này mà thôi, chờ ngày nào đó Tạ tổng chán..."

"Anh và Tạ tổng có quan hệ gì, sao hiểu rõ anh ấy như vậy?" Ô Miên có chút buồn bực quay đầu nhìn thoáng qua Tỉnh Diệc.

Chán cái gì, là do miêu miêu không ngoan hay là miêu miêu không đáng yêu? Tạ Cửu Triết vì sao lại chán? Huống chi Tạ Cửu Triết có thể cũng không biết khi nào sẽ chán, sao người này chắc chắn như vậy.

Cậu có thể cảm nhận được ác ý dày đặc trên người đối phương, nhưng cho dù như vậy Ô Miên cũng không có ý định để ý tới cậu ta.

Bởi vì người này quá yếu, nếu như đánh nhau, một cái tát của Ô Miên có thể tát cậu ta xoay tám vòng.

Tuy nhiên nghĩ lại đây là trên xe đưa đón của Tạ thị, hiện tại cậu là trợ lý bên người của Tạ Cửu Triết, lúc trước Giang Vân và Ngụy Khải Phong đều nói qua, cậu đi ra sẽ đại biểu cho thể diện của Tạ tổng, cho nên cậu nhịn xuống ý muốn đánh người.

Haizz, vẫn là làm mèo tốt, muốn đạp bác sĩ thú y là đạp.

Còn nữa, bác sĩ thú y so với người này đáng yêu hơn nhiều, trở về nghĩ cách bồi thường cho bác sĩ thú y một chút vậy.

Kết quả không nghĩ tới người này từng câu từng chữ cũng không rời Tạ Cửu Triết, cậu có chậm chạp đến đâu cũng cảm nhận được ý tứ của đối phương.

Tỉnh Diệc ngẩn ra cắn răng nói: "Tôi chỉ là nhìn không được bên cạnh Tạ tổng có người đắm mình trụy lạc như vậy..."

Ô Miên cắt ngang cậu ta: "Cậu ở đâu vậy? Tại sao tôi không nhìn thấy cậu ở tầng 30?"

Mặt Tỉnh Diệc lập tức vừa đỏ vừa trắng, bên cạnh có người cười khẽ: "Cậu ta làm việc ở tầng thứ ba, nhưng không lên được tầng ba mươi, dù sao Tạ tổng cũng sẽ không cần một phế vật ngay cả in tài liệu cũng có thể sai lầm."