Chương 13.2

Tại tập đoàn Tạ thị, tầng lầu càng thấp đại biểu cho chức vị càng thấp, tầng ba trên cơ bản đều là một ít kẻ chạy vặt, những công việc này không có kỹ thuật gì, rất dễ dàng, kết quả vị bên cạnh Ô Miên ngay cả công việc chạy việc vặt cũng không làm được.

Ô Miên có chút giật mình nhìn cậu ta: "Sao cậu có thể vào Tạ thị vậy?"

Diệc Tỉnh có vẻ hơi thẹn quá hóa giận: "Cậu vào như thế nào thì tôi vào như thế đó được không?"

Ô Miên nhìn cậu ta một cái chậm rãi nói: "Khác nhau mà? Tôi nhớ rõ vị trí này của cậu không cần phỏng vấn, lúc trước tôi đã trải qua mấy vòng phỏng vấn, sau đó Tạ tổng tự mình chọn vào."

Không muốn động thủ thì không muốn động thủ, mắng người luôn luôn được, mèo con mắng người khi nào đã thua?

Có người lập tức cười nhạo nói: "Đúng vậy, đi cửa sau tiến vào còn muốn ăn vạ được tuyển dụng chính quy vào, mặt cậu đủ lớn."

Đúng rồi, đây mới là nguyên nhân nhân duyên của người này không tốt, Tạ thị đãi ngộ tốt công việc ổn định còn rất ít tăng ca, cho dù là chạy việc vặt cũng có rất nhiều người tranh giành muốn tiến vào, tất cả mọi người đều đi theo quy trình chính quy để vào, kết quả vị trước mắt này lại dùng khuôn mặt kia để hối lộ vào.

Hơn nữa từ tầng một hối lộ thẳng đến tầng ba, xem ra tâm rất lớn, chẳng qua là lúc trước ở cửa công ty vô tình nhìn thấy Tạ tổng, vậy mà cũng dám mơ tới Tạ tổng.

Uổng có một khuôn mặt, trong đầu đầy nước cũng xứng?

Rất nhiều người đều khinh thường cậu ta, về phần Ô Miên... Mặc kệ lời đồn là thật hay giả, có một điểm người ta nói đúng, người ta là đứng đắn thông qua tuyển dụng đi vào, ít nhất là mạnh hơn so với bọn họ.

Tỉnh Diệc trong tiếng cười nhạo của mọi người trực tiếp chạy ra khỏi xe, lúc đi còn oán hận nhìn thoáng qua Ô Miên.

Cậu ta thực sự là một nhân vật nhỏ, nhưng vậy thì làm sao? Một ngày nào đó cậu ta sẽ giẫm lên đầu những người này, nhất là người tên Ô Miên kia, chính mình cũng không kém cậu ta!

Nhưng Ô Miên căn bản không chú ý tới cậu ta, bởi vì xe đưa đón đã đến bãi đỗ xe của Tạ thị, Ô Miên vừa xem thời gian vừa điên cuồng chạy tới văn phòng, hy vọng cậu có thể đến văn phòng trước Tạ Cửu Triết.

Hiển nhiên, vận khí của cậu không tệ, Tạ Cửu Triết còn chưa tới, thậm chí là đợi đến khi cậu chuẩn bị xong cà phê, Tạ Cửu Triết mới tới.

Ô Miên vội vàng đi theo các trợ lý, tuy nhiên người khác là báo cáo công tác, cậu là đi qua góp mặt ý bảo mình đến làm việc.

Tạ Cửu Triết nhìn thấy mọi người thì giơ tay lên: "Hôm nay không cần báo cáo."

Tất cả mọi người đều bất ngờ, Tạ Cửu Triết dừng một chút mới nói: "Những văn kiện kia tôi còn chưa đọc xong."

Mọi người: !!!!

Mọi người khϊếp sợ nhìn Tạ tổng vào văn phòng, nhất thời nhịn không được nhỏ giọng nói: "Hôm qua Tạ tổng không có công vụ khác chứ?"

Trừ phi có yến hội không cách nào từ chối linh tinh, Tạ Cửu Triết mới có thể đem công việc chồng chất đến ngày hôm sau. Ngày hôm qua, dường như không có chuyện gì khác phải không?

Giang Vân hiển nhiên cũng có chút bất ngờ, tuy nhiên anh ấy nhanh chóng ngăn cản suy đoán của mọi người, ánh mắt đảo qua nói: "Ai làm việc nấy đi, hiệu suất của Tạ tổng không cần tôi nhiều lời, các ngươi đều chuẩn bị tốt."

Không có báo cáo buổi sáng thì chờ đến văn phòng Tạ tổng báo cáo đi.

Mọi người yên tĩnh, trong nháy mắt chim thú tán loạn.

Chờ bọn họ đi rồi, Giang Vân mới có chút hoang mang: "Tạ tổng vậy mà không phê xong văn kiện hôm qua?"

Ô Miên đi theo anh ấy nói trong lòng: Tôi biết đó, bởi vì anh ấy đến thăm tôi, làm sao có thời gian phê duyệt tài liệu!

Đương nhiên mọi người cũng chỉ là buồn bực một chút, rồi ai làm việc nấy.

Không thể không nói, thời gian đi làm mới là thời điểm Ô Miên thả lỏng nhất, bởi vì Tạ Cửu Triết rất ít khi để cho cậu làm chuyện gì.

Kết quả ngay khi cậu nghĩ có nên vụиɠ ŧяộʍ ngủ hay không thì nội tuyến vang lên.

Ô Miên giật mình lập tức nhận điện thoại, trong điện thoại thanh âm Tạ Cửu Triết có chút biến dạng: "Ô Miên, chuẩn bị một chút, chờ một lát họp."

Vẻ mặt Ô Miên lập tức mờ mịt: Họp? Có cuộc họp nào? Anh muốn cậu chuẩn bị gì?

Nhưng Tạ Cửu Triết sẽ không trả lời cậu, nói xong liền dứt khoát lưu loát buông điện thoại xuống.

Ô Miên đành phải gọi điện thoại cho Giang Vân, Giang Vân cũng không rõ vì sao ông chủ nhà mình đột nhiên để Ô Miên đi theo, nhưng anh ấy vẫn nói: "Không có gì, cậu có thể mang theo máy tính bảng ghi lại một chút những gì đã đề cập trong hội nghị, tuy nhiên cũng không cần quá khẩn trương, hội nghị đều có máy ghi chép, cậu chỉ cần ghi chép sơ qua là được."

Giang Vân cũng không biết Tạ Cửu Triết mang theo Ô Miên làm gì, cảm giác thật giống như là chỉ đơn giản là mang theo vậy.

Ô Miên nghe xong cảm thấy hình như cũng không có gì khó khăn, nên đứng dậy đi tìm Tạ Cửu Triết chuẩn bị cùng anh đến phòng họp.

Khi đến tầng phòng họp, Ô Miên tình cờ nhìn thấy Tỉnh Diệc cũng đi ra từ trong phòng họp.

Tỉnh Diệc cũng thấy Tạ Cửu Triết ánh mắt lập tức sáng lên, đi tới kích động nói: "Tạ tổng, máy ghi chép đã sắp xếp xong."

Tạ Cửu Triết thoáng gật đầu, mà Giang Vân bên cạnh lại nhíu mày: Lấy đâu ra người mới không hiểu chuyện, loại chuyện này làm sao cần chuyên môn báo cáo cho Tạ tổng?

Mà đúng lúc này Giang Vân nhìn thấy người mới không hiểu chuyện kia đang khıêυ khí©h nhìn về phía Ô Miên cười.