Chương 3

Sau một chuyến bay dài xuyên đêm trở về, Đường Uyển rất đuối sức, ở trên máy bay không khí loãng làm người ta rất dễ bị mệt, nằm xuống giường một cái, cô ngủ thẳng một mạch đến buổi tối, nếu không có dì Tạ Linh lên gọi, thì chắc Đường Uyển ngủ đến sáng hôm sau.

"Uyển Uyển, con dậy chưa?"

Bữa tối đã chuẩn bị xong, bà biết con bé còn mệt, nhưng cần phải ăn tối xong mới nghỉ ngơi tiếp nếu không sẽ đói bụng mất.

Đường Uyển từ lúc có tiếng gõ cửa đã tỉnh, cô hơi mơ màng ngồi dậy, thấy dì Tạ Linh gọi, cô xuống giường, ra mở cửa cho bà.

"Dì Tạ Linh."

Tạ Linh thấy Đường Uyển tóc tai bù xù, miệng vẫn ngáp. Một người theo đuổi sự hoàn mĩ như bà, nếu thấy người khác như vậy, bà sẽ rất khó chịu, nhưng đây là con gái của bà, bà lại thấy cô như vậy rất đáng yêu.

Tạ Linh săn sóc hỏi Đường Uyển.

"Vẫn còn mệt sao, xuống ăn tối, rồi lên ngủ tiếp, nếu không rất có hại cho dạ dày."

"Vậy dì đợi con tắm rửa rồi con xuống ngay."

Đường Uyển vuốt lại mái tóc, nhìn Tạ Linh cười.

"Cứ từ từ, không phải vội."

Tạ Linh sợ Đường Uyển gấp, vội vàng rồi bị vấp té, bà xua xua tay nhắc nhở cô.

Đường Uyển tắm không mất nhiều thời gian, cô thích sự thoải mái, nên chỉ mặc một bộ đồ thể dục rồi xuống nhà.

Đường Uyển xuống đến phòng khách, thấy mọi người đang ngồi đợi cô.

Dì Tạ Linh và chú Mạc đang tình tứ, Mạc Đình Phong thường ngày lạnh lùng, nhìn cha mẹ ân ái không chịu được nhăn mặt.

Thấy Đường Uyển xuống, Mạc Đình Phong vội ho nhẹ hai tiếng cho hai người đang ân ân ái ái kia biết.

Mạc Thâm và Tạ Linh thấy Đường Uyển đứng cười ở đó, hai ông bà không nhịn được có chút xấu hổ.

Mạc Thâm khẽ ho, giả vờ nghiêm túc lại.

Ông không thể mất hình tượng cao lớn uy nghiêm trước mặt con gái nhỏ.

Tạ Linh thấy chồng mình xấu hổ, bà khẽ cười rồi giục mọi người vào bàn ăn.

Trên bàn ăn, Đường Uyển được mọi người hỏi rất nhiều câu hỏi, không khí vui vẻ ấm áp, quản gia, đầu bếp, cả những người giúp việc trong nhà hỏi thăm, Đường Uyển cũng đều vui vẻ trả lời.

Đến nam chính Mạc Đình Phong bình thường lạnh lùng ít nói, cũng hỏi thăm Đường Uyển vài câu.

"Lần này về nước có dự định gì không?"

Đường Uyển đang đưa miệng thịt vào miệng, có chút bất ngờ vì được nam chính quan tâm, nhưng nghĩ đến nguyên chủ từng sống ở đây 1 năm, Mạc Đình Phong cũng coi nguyên chủ như em gái, cô mỉm cười trả lời.

"Đại học Đế Đô có gửi giấy mời cho em, em thấy chất lượng ở đó tốt,, hoàn cảnh cũng ổn, nên quyết định nhận lời. Thời gian học thạc sĩ ở đây, con phải ăn bám dì Tạ Linh và chú Mạc rồi. Mọi người đứng ghét bỏ con ăn nhiều đó nha. "

Đường Uyển nhí nhảnh cười với Tạ Linh và Mạc Thâm, hai ông bà mắng yêu cô.

"Con ăn cả đời cũng được."

"Cái con bé này."

Đường Uyển thấy phản ứng của hai người bật cười.

Mọi người cũng cười theo, tiếng cười nói, trò chuyện vang khắp ngôi nhà.

Cả không gian đều trở nên ấm áp, sống động.

Mọi người trong nhà đều rất vui, đặc biệt quản gia, từ lúc tiểu thư đi du học, căn nhà đều trở nên vắng lặng hơn hẳn, thiếu gia thì bận rộn với công việc, ông bà chủ đều đi du lịch, bây giờ tiểu thư về, lại giống như trước đây.

Bữa tiệc được tổ chức tại nhà chính của Mạc gia, lúc Đường Uyển biết được cũng rất giật mình, muốn từ chối, nhưng Tạ Linh nhất định không chịu.

Nhà chính của Mạc gia là nơi nào, không phải người nào cũng có thể vào.

Vậy mà lại vì Đường Uyển, mà tổ chức tiệc chào đón cô ở đó.

Đường Uyển vừa cảm thấy ấm áp, vừa cảm động.

Tạ Linh lại không nghĩ như vậy.

Đường Uyển như con gái ruột của bà, bây giờ mới có cơ hội khoe ra cho mọi người xem.

Đường Uyển biết rất rõ ý của bà ra sao, sau bữa tiệc này, mọi người đều biết, Đường Uyển, một cô gái không mang họ Mạc nhưng lại là người nhà họ Mạc, như vậy ai cũng không dám bắt nạt cô.

Từ cốt truyện, Đường Uyển còn biết, hôm nay, cũng là ngày mà Mạc Thâm tuyên bố hôn ước của Đường Uyển và Mạc Đình Phong cho tất cả giới thượng lưu.Đường Uyển rất mong chờ phản ứng của nam chính.

Đường Uyển từ sớm đã được đưa về nhà chính, từ cổng vào bên trong, đã được chuẩn bị một cách công phu kĩ lưỡng, vô cùng tỉ mỉ xa hoa.

Cả buổi chiều, Đường Uyển bị mọi người vây xung quanh, trang điểm, làm tóc, thử đồ.

Lúc Tạ Linh đến, Đường Uyển đã chuẩn bị xong mọi thứ.

Bà nhìn Đường Uyển, không nhịn được rơi nước mắt.

Thật sự rất giống, quá giống với người chị em của bà.

Bà không nhịn được nhớ về ngày đó, trước khi đi, Thanh Vũ đã nhờ bà chăm sóc con bé.

Bây giờ, con bé đã lớn như vậy, xinh đẹp, giỏi giang, Thanh Vũ thấy được chắc chắn thấy rất vui.

Đường Uyển thấy Tạ Linh nhìn cô ngẩn người, thấy bà khóc, cô đến kéo tay bà.

Lấy khăn nhẹ lau nước mắt cho bà.

"Dì Tạ Linh, hôm nay có phải ngày con lên xe hoa đâu."

Tạ Linh bị cô trêu cho bật cười.

Bà nhìn Đường Uyển, rồi nhớ đến con trai mình, hai đứa này có hôn ước, nếu hai đứa kết hôn, không phải vẹn cả đôi đường sao.

Con trai nhà mình bà hiểu, mặc dù tính cách có chút lạnh lùng, nhưng nhân phẩm được, biết kiếm tiền, có thể quan tâm chăm sóc Đường Uyển.

Tạ Linh kéo Đường Uyển xuống nhà, Mạc Thâm và Mạc Đình Phong đã chuẩn bị xong, hai người đàn ông rất giống nhau, một phiên bản thành thục trưởng thành, một người mang vẻ thiếu niên kiêu ngạo, đều mặc trên người bộ vest xa xỉ.

Cao lớn, tuấn lãng, tự phụ, lạnh nhạt.

Đường Uyển không khỏi cảm thán, đúng là gia đình nam chính.

Hai người đàn ông đứng dưới nhà, thấy người trên lầu bước xuống.

"Uyển Uyên hôm nay thật xinh đẹp."

"Chú Mạc, ngày thường con không xinh đẹp sao."

Đường Uyển hờn dỗi trêu ông.

"Uyển Uyển hôm nay là đặc biệt xinh đẹp, nhưng vẫn không bằng vị phu nhân bên cạnh tôi đây."

Mạc Thâm xoa đầu cô, con gái của ông tất nhiên là xinh đẹp nhất, nhưng sao có thể bằng bà xã của mình được.

Tạ Linh được khen, hai vợ chồng không để ý bọn nhỏ, giống như đôi tình nhân mới lớn, trêu chọc nhau.

Đường Uyển nhìn hai người cười vui vẻ.

Mạc Đình Phong nhìn bố mẹ phát cẩu lương, mặc dù thói quen nhưng hắn vẫn chịu không được hai người này, xoay sang nói chuyện với Đường Uyển.