Chương 2

Thời tiết ở Đế Đô khác hoàn toàn nước ngoài, Đường Uyển vừa xuống máy bay, đã cảm thấy thời tiết nóng bức.

Sau khi nhập cảnh, Đường Uyển đã phải vào phòng vệ sinh thay một bộ đồ khác.

Ra khỏi nhà vệ sinh, vừa đến sảnh sân bay, Đường Uyển đã nghe thấy tiếng gọi.

Tạ Linh thấy một thân ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ, không kìm nổi xúc động.

"Uyển Uyển."

Đường Uyển theo tiếng gọi, nhìn thấy một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp khí chất, từ ký ức biết đây là mẹ của nam chính, mẹ nuôi của Đường Uyển.

"Dì Tạ Linh."

Đường Uyển kéo vali đi về phía bà, thấy hai mắt người phụ nữ đỏ hoe, cô đưa một tay vòng ra ôm lấy bà.

"Dì Tạ Linh, con về rồi."

"Dì rất nhớ con."

Thấy hai người cứ ôm nhau mãi, Mạc Thâm, Mạc Đình Phong đồng thời ho một tiếng nhắc nhở.

Đường Uyển buông bà ra, đưa tay tháo kính râm trên mắt, gương mặt cô gái hoàn toàn lộ ra, tóc dài thẳng ngang vai, khuôn mặt thanh tú, thêm chút phì làm cho gương mặt càng dễ thương ưa nhìn.

"Chú Mạc, Phong đại ca."

Đường Uyển bây giờ mới để ý tới mấy người còn lại, Đường Vũ cha Đường Uyển, mẹ kế Chu Tước Bảo, Đường Tịch.

Mấy người này, Đường Uyển không muốn để ý tới, cô chào hỏi Mạc Đình Phong và ba nam chính Mạc Thâm.

"Dì Tạ Linh, con về, dì không vui sao?"

Đường Uyển từ trước đến nay đều rất trân trọng những người có thiện ý với mình, đặc biệt Tạ Linh, người coi Đường Uyển như con gái ruột của mình.

"Con bé này, đi du học rồi mất tích, không liên lạc gì, không phải dì gọi điện hỏi thẳng trường học, con cũng không về, con là quên luôn người mẹ nuôi này hay sao?"

Tạ Linh đánh vào tay Đường Uyển một cái nhẹ, giận dỗi với cô.

Đường Uyển biết mình sai, cầm tay bà xin lỗi.

"Dì Tạ Linh, con bị mất điện thoại, phương thức liên lạc của mọi người đều ở trong đó."

"Sao con không về nước."

"Con không phải sợ gặp dì rồi lại không muốn đi nữa hay sao."

Đường Uyển làm nũng với bà.

Năm đó, lúc mới xuyên qua, nguyên chủ đã bị bọn người xấu lấy mất điện thoại, Đường Tịch sau khi rời khỏi KTV, mới nhớ ra thì đã muộn.

Cô tiếp tục học bên đó cho đến bây giờ, nếu dì Tạ Linh không liên lạc sang thì cô cũng có việc cần về nước để giải quyết.

Tạ Linh được gặp lại Đường Uyển đã mềm lòng, bây giờ cô còn làm nũng, bà lại càng không có biện pháp với cô.

Đường Tịch thấy Đường Uyển thân thiết với Tạ Linh, vô cùng ghen ghét.

"Uyển Uyển, em đã về, mẹ đã chuẩn bị một bữa tiệc lớn ở nhà chờ em."

"Uyển Uyển, con cuối cùng cũng về, thời gian con không ở nhà, dì và ba rất nhớ con."

Chu Tước Bảo thêm vào, ôm lấy cánh tay của Đường Vũ, nhìn về phía Đường Uyển với vẻ mặt vui mừng.

Đường Vũ thấy con gái trở về cũng rất vui, mặc dù ông không có tình cảm với vợ cũ, nhưng con gái cũng là ông nuôi từ nhỏ đến lớn.

"Uyển Uyển, ba đã chuẩn bị những món con thích ở nhà."

Đường Uyển lần đầu tiên nhìn trực tiếp gia đình của nguyên chủ.

Đường Vũ mặc một bộ vest, nhìn rất thư sinh, như một giáo sư trẻ tuổi. Chu Tước Bảo dù lớn tuổi nhưng bảo dưỡng rất khả, nhìn như ba mươi, một người phụ nữ xinh đẹp yếu đuối.

Khuôn mặt Đường Tịch vẫn cười, nhưng đôi mắt không dấu được sự ghen ghét, vậy là Đường Tịch vẫn chưa đến thời gian trọng sinh.

Mấy người này, từ lúc nguyên chủ vào nhà họ Mạc sống, thì đã không còn cảm tình gì với gia đình này, bây giờ cô xuyên qua thì càng không.

Đường Uyển nhìn họ như người lạ, không quan tâm.

Cô quay qua với Tạ Linh.

"Dì Tạ Linh, trời nóng quá, con thấy mệt, chúng ta về thôi."

"Đi thôi."

Tạ Linh kéo tay Đường Uyển ra xe.

Bà cũng không thích gia đình kia, mẹ của Đường Uyển là chị em tốt với bà, ông ngoại cô cũng là người bà rất kính trọng, bà trước kia cũng không quá thích Đường Vũ, sau chuyện năm đó, bà càng không buồn để ý bọn họ.

Tạ Linh mang Đường Uyển ngồi thẳng vào xe, Mạc Đình Phong nhận nhiệm vụ mang hành lý lên xe.

Ghế sau, Đường Uyển liên tục trả lời những câu hỏi của mọi người khi ở bên nước ngoài.

Về đến nơi, Đường Uyển nhìn căn biệt thự trước mặt, đây không phải biệt thự bình thường, mà là kiểu giống lâu đài hơn.

Mặc dù căn nhà có trong trí nhớ nguyên chủ, nhưng khi thật sự nhìn thấy căn biệt thự ngay trước mặt, Đường Uyển vẫn ngỡ ngàng vì độ xa hoa của nó.

Quản gia, mọi người giúp việc trong nhà thấy Đường Uyển về thì rất vui.

Đường Uyển được chào đón nồng nhiệt như minh tinh rồi được đưa lên phòng.

"Căn phòng vẫn như lúc trước, nếu thấy thiếu hay không quen thứ gì, cứ nói với dì."

Tạ Linh nắm tay Đường Uyển.

Đường Uyển từ lúc sinh ra bà đã cùng bạn thân chăm sóc, cô như con gái ruột của bà, nếu như không có chuyện năm đó, con bé cũng không lựa chọn ra nước ngoài lâu như vậy.

Đường Uyển vào bên trong, căn phòng lấy màu trắng, chất liệu gỗ làm chủ đạo, đơn giản, nhẹ nhàng, tinh tế. Cửa kính lớn làm căn phòng tràn ngập ánh sáng, làm căn phòng càng trở nên ấm áp.

Trong phòng vẫn còn nguyên đồ trang trí, kể cả những món nhỏ nhất.

Giống hệt như trong kí ức của nguyên chủ.

Căn phóng không hề có mùi mốc, hay khó chịu, chứng tỏ thường xuyên được dọn dẹp.

Từ ngày Đường Uyển đi du học, căn phòng vẫn được dọn dẹp như trước, như chủ nhân của nó vẫn ở đây.