Chương 4.2: Đau răng

Ngày hôm sau, Hạ Môi bị tiếng báo thức đánh thức.

Hôm qua làm bù bài tập đến rất muộn, đầu Hạ Môi mơ màng quay cuồng.

Cuối cùng mới mặc được bộ đồng phục lên người.

Xuống lầu.

“Công chúa của chúng ta dậy rồi sao.” Cô nấu ăn cười nói.

“Dì Trương, nấu món gì mà thơm vậy ạ.”

“Cháo thịt nạc và xíu mại.” Dì Trương cười: “Môi Môi đói rồi phải không, ăn nhân lúc còn nóng.”

Hạ Môi ngồi xuống ăn bữa sáng, chốc lát sau, cô nương mắt nhìn lên tầng hai.

Dì Trương biết cô đang nghĩ cái gì, bèn hạ giọng nói: “Cậu ấy đã ra khỏi nhà rồi.”

“Cái gì?”

“Cậu nhỏ kia ấy.” Dì Trương là người Thiệu Hưng, khi nói chuyện mang theo chất giọng nhẹ nhàng của Giang Nam: “5 rưỡi sáng đã đi rồi, cũng không ăn bữa sáng.”

Hạ Môi cúi đầu ăn cháo, chỉ “Ồ” một tiếng.

Nhanh ăn vào miệng cái gì đó, khiến cho chiếc bụng đói một ngày hôm qua cũng dễ chịu hơn một chút.

Tài xế đã đợi bên ngoài, Hạ Môi lên xe, cảnh sắc bên ngoài cửa xe khẽ động, đi về phía trường học.

*

4 chữ vàng xán lạn “Trung học Minh Triết”.

Trong kỳ nghỉ hè năm nay, “The Voice of China” của Đài truyền hình Chiết Giang đã chiếu, lần đầu tiên sử dụng mô hình “không thấy mặt” để thử giọng, nổi lên một thời; Thế vận hội Luân Đôn khai mạc rồi lại bế mạc, lần đầu tiên Lưu Tường ngã khi thi vượt chướng ngại vật dưới ánh mắt của rất nhiều người, cuối cùng nhảy tới đích bằng một chân phải, để lại tiếc nuối.

Trong trường mọi người đều đang nói đến những chuyện đã xảy ra trong hai tháng này, vô cùng náo nhiệt.

Hạ Môi là một nhân vật nổi tiếng trong trường trung học Minh Triết, xinh đẹp, tính cách cởi mở, có quan hệ rất tốt với không ít những nam sinh đẹp trai trong trường.

Hhhh, đến cả rất nhiều người bên trường trung học cơ sở 12 hỗn loạn bên cạnh cũng nể mặt cô.

Không có ai là không biết tới cô, cũng không có ai là không ngưỡng mộ cô.

Đi cả quãng đường đều có người chào hỏi cô, Hạ Môi ngáp liên tục, cuối cùng cũng đến phòng học, cô vứt chiếc cặp sang một bên, nằm bò trên bàn bắt đầu ngủ bù.

Trong phòng học vô cùng ồn ào.

Đột nhiên, hai tiếng đùng đùng vang lên, nắm đấm tay thầy chủ nhiệm đập lên cửa.

“Ồn ào gì thế hả, mới sáng sớm đã ồn ào cái gì? Đi cả hành lang chỉ có lớp này là ồn nhất đấy!”

Tất cả mọi người đều im lặng lại.

Không phải chỉ vì thầy chủ nhiệm, mà càng là vì chàng trai đi theo sau lưng thầy chủ nhiệm.

Chỉ yên lặng lại được mấy giây, trong phòng lại tràn ngập những tiếng bình luận xì xào.

“Đẹp trai quá! Đây là ai vậy?”

“Đậu xanh, học sinh chuyển trường! Năm nay tớ gặp may rồi, một nam sinh chuyển trường đẹp trai như vậy lại chuyển vào lớp mình?”

“Với thân cao này thì chắc không dưới 1m85 đâu nhỉ.”

“Thì ra còn có người có thể mang bộ áo quần đồng phục này lên đẹp như vậy.”



Hạ Môi bị người khác đẩy đẩy hai cái, bạn nữ ngồi bàn trước thấp giọng gọi cô: “Hạ Môi, Hạ Môi, nhanh nhìn kìa, trai đẹp!”

“Cậu muốn chết hả Lê Chi Ngữ?” Cô bị đánh thức có hơn khó chịu.

Đương nhiên Lê Chi Ngữ biết tính cô, nên không hề sợ: “Thật đó, nhanh nhìn kìa.”

Hạ Môi thiếu kiên nhẫn nhìn về phía ngoài cửa.

Vô cùng trùng hợp, Trình Thanh Diễm cũng nhìn về phía cô.

Hạ Môi thôi nhìn, cười nhạo: “Vậy mà cũng gọi là đẹp trai hả?”

Lê Chi Ngữ vươn tay sờ vào trán cô, hết sức nghiêm túc hỏi: “Môi Môi, có phải mắt cậu không được dễ chịu không vậy?”

Hạ Môi lấy một tờ giấy kiểm tra lên cuộn tròn lại rồi đánh thật mạnh xuống đầu Lê Chi Ngữ một cái.

Lê Chi Ngữ ôm đầu: “A!”

Âm thanh rất vang.

Thầy chủ nhiệm nhìn về phía họ: “Lê Chi Ngữ, có cần tôi lấy cái loa cho em hét không?”

Lê Chi Ngữ im miệng, chốc sau quay đầu giận dỗi trừng Hạ Môi, khẩu hình miệng nói: Tớ hận cậu.

Hạ Môi ôm vai dựa ra sau ghế, vô tội nhún vai.

“Được rồi, mọi người yên lặng đi.” Giáo viên chủ nhiệm dẫn Trình Thanh Diễm đi đến bục giảng, nhìn anh nói: “Em tự giới thiệu đi.”

Trình Thanh Diễm mặc bộ đồng phục mới, trên đó còn vẫn lưu lại nếp gấp, khiến cho dáng người lại càng thêm nổi bật dưới ánh nắng.

“Chào mọi người, tôi tên là Trình Thanh Diễm.” Giọng anh rõ ràng, không nhanh không chậm: “Sau này mong mọi người giúp đỡ.”

Bên dưới lại tiếp tục bàn luận, đều khen giọng anh hay.

Giáo viên chủ nhiệm cũng rất hài lòng với thái độ của anh, cười rồi gật đầu: “Người em cao, vậy thì ngồi ở…”

Tầm mắt của ông ấy lướt về phía dưới lớp một vòng.

Đột nhiên Hạ Môi nảy lên một dự cảm vô cùng xấu.

Giáo viên chủ nhiệm: “Giờ em cứ ngồi chỗ bên cửa sổ ở bàn cuối cùng trước đã.”

Ông ấy chỉ vào chỗ bên cạnh Hạ Môi.

Hạ Môi: “…”