Chương 9: Hoa cúc

Bạch Quyết Minh cúi xuống, nắm lấy hai cánh mông vểnh tròn trịa no đủ chậm rãi xoa bóp, xúc cảm mềm mại trơn bóng, môi mỏng để sát vào, hôn không ngừng, nhịn không được há miệng cắn rồi liếʍ mυ"ŧ, hận không thể ăn luôn vào.

Thiền Y ghé vào giường, ngón tay gắt gao nắm lấy ga giường, khẩn trương không nói lên câu.

Nam nhân bẻ cánh mông, làm lộ chỗ bí ẩn ra ngoài không khí, thấy cô run rẩy thì cười nhẹ, bẻ mông càng rộng ra.

"Màu hồng nhạt." Người đàn ông hôn nhẹ một cái ở nếp nhăn nụ hoa, Thiền Y phát run, rêи ɾỉ, "Không cần, nha..."

Toàn bộ mặt anh chôn vào kẽ mông trắng nõn, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng quấy nhiễu tiểu cuca hoa chặt chẽ, đầu lưỡi hướng đi vào trong, tai tay dùng sức bẻ cánh mông ra, vui vẻ ăn.

Thiền Y thẹn thùng khóc lóc, liều mạng buộc chặt nội bộ, không muốn anh thực hiện được theo ý nguyện. Ai ngờ anh nghĩ đột nhiên dùng miệng phong bế nơi đó, dùng sức hút liếʍ!

Cô hoảng sợ phát run, "Đừng như vậy..."

Bạch Quyết Minh một bên liếʍ láp tiểu cúc hoa, một bên dùng tay xoa bóp môi ấm hộ, khiến cho hạ thể nũng nịu trào ra chất lỏng, run rẩy không ngừng.

"Thả lỏng chút em, sẽ không đau, hửm?" Anh rút đầu lưỡi ra, ngón giữa ấn trên cúc huyệt đã mềm mại mát xa, sau đó đỉnh khai nếp nhăn, chậm rãi cắm vào.

Thiền Y hít mạnh vào một cái, "Không cần, em không cần..."

"Ngoan." Anh hôn cô, ngón tay tiến vào được phân nửa, "Muốn ba liếʍ cho em một lúc nưa sao? Hửm?"

"Không cần... Nơi đó, nơi đó là..."

Bạch Quyết Minh thấy cô tao đỏ lỗ tai, trong lòng si mê, hôn cần cổ cô nói, "Xấu hổ cái gì? Ba thích ăn tiểu cúc huyệt của em, phấn nộn còn chặt nữa. "

Thiền Y bị lời nói trần trụi này kí©h thí©ɧ, thân thể nóng bừng, cảm giác được ngón tay ở hậu đình chôn nhập mà nhẹ nhàng run rẩy, cảm giác kỳ quái lan tràn, muốn đẩy ngón tay ra lại muốn bị cắm thêm vào để thoải mái...

Ngón giữa người đàn ông bên trong chậm rãi trừu động, một cái tay khác đè lại hoa hạch không ngừng xoa bóp. Lực chú ý của Thiền Y đều bị kɧoáı ©ảʍ hấp dẫn, cô rên nhẹ, không phát hiện anh xâm nhập thêm một ngón tay nữa vào.

Bạch Quyết Minh kiên nhẫn khếch trương một lúc, giữa trán mồ hôi mỏng dày đặc, ngọc hành giữa háng như bàn ủi nóng bỏng, thấy âm huyệt tiết dâʍ ɖị©ɧ. Anh lau mấy cái rồi bôi vào lỗ nhỏ đằng sau, đặt côn ŧᏂịŧ kề sát kẽ mông, chậm rãi trừu động.

Thiền Y đắm chìm trong dư vị cao trào, thần trí không rõ, cô chỉ biết côn ŧᏂịŧ anh ma động ở canha mông mình, hình ảnh có lẽ như bánh mì kẹp xúc xích nhỉ?

.Mơ màng nghĩ, cô cảm giác được qυყ đầυ chống ở hậu huyệt, bắt đầu chậm rãi vào trong.

Thiền Y cả kinh quay đầu lại, "Không được, a..."

Bạch Quyết Minh không ngừng mát xa xung quanh cúc hoa, gương mặt hơi đỏ lên, "Có cái gì không được? Anh nhịn đến phát đau, bé ngoan, đừng để anh đánh em."

"Ba..." Cô nước mắt lưng tròng khóc lóc, "Không cần, nơi đó không cần..."

Anh như ngừng thở, dùng qυყ đầυ cực đại căng nhụy hoa ra, "A, chặt quá..." Bị kẹp đến chịu không nổi, anh tát một cái lên cánh mông tuyết trắng, "Thả lỏng chút! Để anh cắm vào!"

Bị đánh vài cái, Thiền Y ủy khuất cắn môi, quay đầu nhìn hậu huyệt của mình bị côn ŧᏂịŧ thô nóng đỉnh vào, một cảm giác hưng phấn kỳ dị khiến trái tim cô kinh hoàng.

"Nhẹ chút a... Ba nhẹ một chút..."

Qυყ đầυ tiến vào trong nháy mắt có thấy đau, nhưng cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng, chỉ có chút không thích ứng, liều mạng muốn đẩy dị vật ra ngoài.

Bạch Quyết Minh hít nhẹ, bị cực hạn chặt chẽ liếʍ chặt đến tê dại, anh chậm rãi đẩy mạnh vào, không khỏi kêu rên, "Thật là thoải mái... Tiểu Y, bên trong nóng quá..."

Cảm giác cửa sau bị chặn lại thật khϊếp sợ, cô hoãn một hồi lâu, vẫn không thể tin tưởng nỉ non, "Cắm vào rồi?"

Bạch Quyết Minh giữ chặt mông vểnh, nhịn không được nhẹ nhàng thọc vào rút ra, "Ừ, vào rồi." Anh nói: "Ba làm lỗ nhỏ đằng sau của em, thoải mái không?"

"..." Thiền Y miệng nhỏ thở dốc, không dám nói tiếp.

Thấy cô đã thích ứng, người đàn ông không còn chút lưu tình nào nữa, đong đưa eo thon, ngạo nghễ phóng đãng thu phục, "A -- tuyệt quá --"

Thiền Y bị đâm đến run rẩy, bàn tay bé nhỏ sờ soạng mông mình, sợ nó bị lộng hư, "A, a, kỳ quá... Ba, cầu xin anh nhẹ một chút... A... Thật thoải mái nha..."

Cánh tay của người đàn ông căng chặt, bị câu rên kiều mị xin tha cào ngứa đầu quả tim, "Tao hóa."

Anh đưa tay ra phía trước, điên cuồng xoa nắn hai khỏa thịt phì nộn, Thiền Y bị tra tấn tới lui, khóc lóc thét chói tai, "Không cần, ba, không muốn không muốn... Nơi đó, nơi đó..."

Bạch Quyết Minh tàn nhẫn làm cô mấy trăm hạ, cuối cùng mãnh liệt bắn ra, cái mông đột nhiên run rẩy, "A, Tiểu Y..." Phát tiết trong nháy mắt, anh chợt rút khỏi đường hầm, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bắn vào tiểu huyệt còn chưa khép kín theo kẽ mông chảy ra, hạ thân cô gái dính đầy chất lỏng trắng đυ.c, dâʍ đãиɠ đến cực điểm.

Người đàn ông nặng nề dựa vào lưng cô, hôn lên bờ vai đang run rẩy, "Ba cái cái miệng nhỏ đều bị anh cắm vào, tiểu da^ʍ phụ của anh, sau này làm sao có thể rời khỏi đàn ông?"

Thiền Y đỏ mặt, hơi thở dốc, quay đầu liếʍ môi mỏng, "Ba, anh cũng không được rời khỏi em."

...

Ngày hôm sau, Thiền Y xin nghỉ một ngày vì đau lưng không đi làm. Buổi sáng, Bạch Quyết Minh thoa thuốc cho cô, tinh thần sáng láng đi bệnh viện làm việc.

Cô chán nản nằm trên giường của anh, cứ ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ. Buổi trưa dậy ăn gì đó, rồi dọn dẹp nhà cửa, sau đó không có việc gì làm.

Khi cô đang nhàm chán đến mốc meo, anh trai chuyển phát nhanh gọi điện bảo cô đến lấy đồ ở ngoài cửa. Thiền Y lấy đồ về, mở ra mới nhớ, đây là bộ đồ y tá mà cô đã mua trên mạng cách đây vài ngày.

Hồi đó Bạch Quyết Minh chiến tranh lạnh với cô, như bốc hơi dường không thấy bóng dáng, cô liền nghĩ, dứt khoát ngụy trang thành y tá đến bệnh viện nhìn lén anh. Vì thế liền mua bộ quần áo này. Ai, hóa ra trong tiềm thức cô đã sớm có rắp tâm gây rối với anh.

Hôm nay vừa lúc rảnh rỗi không có việc gì, lại nhớ anh, Thiền Y tâm huyết dâng trào, thay bộ y tá bắt taxi đến bệnh viện.

Người ra vào ở khoa ngoại, cô bước qua đại sảnh về phía khoa nội ở tầng hai. Đúng lúc này, một y tá đi qua vội vàng quay lại gọi cô, "Cô đến từ khoa nào?"

Thiền Y đầu óc nháy mắt căng chặt, "Tôi..."

Đối phương không chờ cô trả lời, nhét một chồng ca bệnh vào tay cô, "Cô đưa cho giáo sư Bạch giúp tôi. Anh ấy vừa họp xong, giờ chắc là ở văn phòng."

Nói xong liền xoay người rời đi, Thiền Y trố mắt nhìn bóng dáng cô, nghĩ thầm, đến ông trời cũng muốn giúp cô.

Trong lòng mang theo cảm giác hồi hộp kϊƈɦ động, cô đến văn phòng giáo sư Bạch, nhẹ nhàng gõ hai tiếng, nghe thấy bên trong giọng nam trầm thấp nhàn nhạt nói: "Vào đi."

Cô lấy ca bệnh che khuất mặt, đẩy cửa vào, chỉ thấy người đàn ông đang hết sức chuyên chú ngồi trên bàn xem tư liệu, căn bản không nhìn đến cô.

Thiền Y tùy tay đóng cửa lại, khóa trái, thanh khụ hạ giọng nói: "Giáo sư Bạch, đây là ca bệnh của bệnh nhân Trần Đức Chí."

Anh ừ một tiếng, đầu cũng không ngẩng lên nói, "Cảm ơn."

Cô đặt trên bàn anh, nhìn ánh mắt anh nhíu lại, bút tẩu long xà [1], khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng, trong lòng vô cùng rung động.

[1] Bút tẩu long xà (笔走龙蛇): Thoăn thoắt; rồng bay phượng múa.

Người đàn ông phóng đãng sắc tình đêm qua, là anh sao?

Thiền Y nuốt xuống một ngụm nước bọt, tay nhỏ chống ở mặt bàn, chậm rãi cúi người tới gần, muốn hôn môi anh, ai ngờ còn chưa tiến đến gần đã bị anh hung hăng trừng mắt một cái.

Bạch Quyết Minh nhíu chặt mày, ngước mắt lên thấy cô thì sững sờ, sự lạnh lùng trong mắt anh lập tức tiêu tán.

"Sao lại là em?" Anh rõ ràng là rất ngạc nhiên.

Thiền Y không cao hứng, "Không anh nghĩ là ai?"

Anh không nói gì, nhìn cô từ trên xuống dưới, lại cười, "Lại đây."

Thiền Y vòng qua bàn làm việc, đi đến trước mặt anh, bị kéo vào trong ngực, "Sao không ở nhà nghỉ ngơi? Hết đau rồi sao?"

Cô ngồi trên đùi anh, rầu rĩ nói: "Ở nhà nhàm chán."

Bạch Quyết Minh cắn cắn cằm cô, "Nhớ anh?"

Cô ngượng ngùng cong cổ, khẽ ngâm nga ừ một tiếng, sau đó môi đã bị hôn lên.

Người đàn ông ngậm lấy cái miệng nhỏ, mυ"ŧ vào liếʍ láp, cho đến khi cô thở hồng hộc mới buông ra.

"Anh nghĩ em nên lấy chứng chỉ y tá, ở bên anh mỗi ngày.."

Thiền Y mặt đỏ, "Người ta cũng không phải muốn đi theo đuôi anh mỗi ngày."

"Được, không phải." Anh hôn hôn cái miệng đỏ bừng của cô, "Ra kia ngồi đợi anh, xong việc đi em đi ăn cơm."

Cô vặn vẹo mông, "Không cần, em muốn trên đùi anh."

"Vậy anh làm việc như nào giờ?"

Thiền Y ôm cổ anh, thân thể mềm mại ái muội lung lay, "Chính là... Anh ngạnh rồi, cứ đỉnh ở mông em..."

Bạch Quyết Minh híp mắt, "Vậy em muốn thế nào?"

Cô ghé vào tai anh, "Em muốn giúp anh..."

Anh bị quyến rũ đến tâm viên ý mã [2], bàn tay xoa bóp nhũ hoa cô hỏi: "Dùng miệng sao?"

[2] Tâm viên ý mã (心猿意马): Tư tưởng, tâm tình không khống chế được, suy nghĩ lung tung; tâm phiền ý loạn

Khuôn mặt nhỏ của Thiền Y đỏ lên, kéo tay anh, cho hai ngón tay vào miệng đâm thọc vào rút ra, đôi mắt nhu nhược đáng thương nhìn anh.

Bạch Quyết Minh cười rộ lên, "Vật nhỏ nhà em."

Cô oán hận cắn môi anh, sau đó liếʍ cái cằm thon gầy, liếʍ đến hầu kết, đôi tay đi xuống, kéo chiếc quần tây đến đùi, để lộ cây gậy nóng bỏng phỏng tay trong không khí.

"Ba..." Cô ghé vào tay anh, kiều thanh thở dốc, "Chút nữa nhớ bắn vào miệng Tiểu Y, Tiểu Y thèm muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙..."

Nói xong, cảm giác côn ŧᏂịŧ lại trướng hơn vài phần, Thiền Y đắc ý quỳ giữa hai chân anh, gấp không chờ nổi liếʍ một cái.

Từ sau lần ở thư viện khẩu giao thất bại, cô lên mạng tìm hiểu học hỏi nhiều kỹ xảo, như trong tiềm thức muốn nếm thử hương vị ngọc căn của Bạch Quyết Minh.

Giờ khắc này, cô nhìn nó thật kỹ, tim đập như trống.

Chỉ thấy côn ŧᏂịŧ cương cứng dựng thẳng lên trong rừng rậm đen dài hơn ba ngón tay, gần 20cm, thẳng tắp thẳng đứng, màu đỏ sậm nồng đậm, bởi vì sưng to, gân xanh nổi lên xung quanh cực kỳ gợi cảm.

Cô nuốt xuống một ngụm nước bọt, tay nhỏ nâng hai quả trứng no đủ lên, gấp gáp xoa bóp.

Bạch Quyết Minh nhìn bộ dáng vội vàng của cô, dục hỏa bốc lên, thứ đồ phía dưới run lên hai lần.

Thiền Y tâm ngứa khó nhịn, phun ra đầu lưỡi nhỏ từ dưới hướng lên trên, liếʍ ướt cây gậy, một bàn tay xoa xoa tinh hoàn, một bàn tay nắm lấy thân gậy vuốt ve.

"Thơm quá..." Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© toát ra hơi thở kí©h thí©ɧ khiến miệng cô khô khốc, đầu lưỡi liếʍ qυყ đầυ theo chuyển động tròn, không ngừng đỉnh mã mắt, sau đó một ngụm ngậm lấy nuốt vào hơn nửa.

"Ưʍ..." Lớn quá...

Bạch Quyết Minh được cô hầu hạ sướиɠ vô cùng, côn ŧᏂịŧ bị bao vây trong cái miệng ẩm ướt, đầu lưỡi cùng cánh môi cọ xát, đúng là tiêu hồn thực cốt [3].

[3] Tiêu hồn thực cốt (蚀骨销魂): Niềm vui sướиɠ khoái lạc trong lúc làʍ t̠ìиɦ.

Thiền Y hận không thể nuốt hết vào trong bụng, hàm chứa côn ŧᏂịŧ, mơ hồ không rõ rêи ɾỉ ra tiếng, "A, ưm, ăn ngon..."

Nam nhân hít sâu một hơi, vuốt ve đầu cô, "Nhanh hơn chút em, dùng sức hút."

Cô liền ngậm lấy qυყ đầυ, dùng sức liếʍ mã mắt, tay nhỏ ở dưới xoa bóp vuốt ve, trong chốc lát, cô cảm thấy hạ bộ của anh giật lên, cô thuận thế tần nhẫn cắm côn ŧᏂịŧ tàn nhẫn vào trong miệng, qυყ đầυ đỉnh đến yết hầu, cạ vào vách tường, không chịu nổi nữa mà bắn ra ngoài.

"Ưm -- ư --" Thiền Y sặc sụa, nuốt không trôi, để anh tùy ý trong miệng run rẩy, một lúc sau, đồ vật to lớn mới rút ra, cô nuốt vào miệng đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, liếʍ sạch sẽ côn ŧᏂịŧ mẫn cảm vừa qua cao trào.

"Ba..." Thật lâu cô mới nói nổi, "Sao nó vẫn còn lớn thế này?"

Bạch Quyết Minh bế cô lên, hôn cái miệng nhỏ, "Phía dưới có ướt không?"

Cô cắn môi, gật gật đầu.

"Chân tách ra, ngồi lên đây."

Thiền Y nghe lời, cởϊ qυầи lót, kéo váy lên cao, hai chân tách ra ngồi trên đùi anh, ngụy hoa ướŧ áŧ đè lên côn ŧᏂịŧ nóng bỏng, không nhịn được mà ma sát.

"A, a, ngứa quá..."

Anh cởϊ qυầи áo cô, móc ra một đôi nhũ hoa non nớt, cúi đầu ngậm lấy.

Thiền Y không nhịn được nắm côn ŧᏂịŧ ngồi xuống, qυყ đầυ mới đi vào thì dừng lại.

Cô nôn nóng mong chờ nhìn anh, "Ba..."

Bạch Quyết Minh nhéo đầu nhũ hoa phấn nộn, "Tự mình nghĩ cách."

"..." Cô ủy khuất trừng anh, tay nhỏ đi xuống, bẻ tiểu huyệt kiều nộn ra, như ngừng thở cố hết sức mà nuốt cự hành.

Rốt cuộc, nguyên cả cây đi vào, cô vặn vẹo mông, để đồ vật mất hồn kia bên trong hoa tâm cọ xát, "A, a, thật thoải mái, tiểu huyệt thật thoải mái nha..."

Bạch Quyết Minh chặn miệng cô, "Nhỏ giọng chút, bên ngoài sẽ nghe thấy."

Cô cắn môi, nâng mông lên vuốt ve, "Em nhịn không được, phía dưới ngứa..."

Người đàn ông rũ mắt nhìn cô: "Thoải mái như vậy sao? Hửm?"

Thiền Y nước mắt lưng tròng gật đầu, thân mình kịch liệt phập phồng, kiều mị khóc nức nở, "Ba, anh xấu lắm, tiểu huyệt người ta đều sắp bị anh cắm hỏng rồi... A a a, sướиɠ quá, thoải mái..."

Bạch Quyết Minh đột nhiên đứng dậy, đẩy cô vào tường, một trận mãnh làm, "Thế này có sướиɠ hơn không?"

Cô rêи ɾỉ kiều đến phát mị, "Người xấu, a a a a a... Tiểu huyệt muốn tiểu... A, cứu mạng a..."

"Gọi ba."

"Ba, ba... A, tiểu tao huyệt muốn hỏng... A... Thật là lợi hại..."

Trong văn phòng một mảnh da^ʍ mĩ, hai người đắm chìm trong cực hạn sung sướиɠ, hạ thân lầy lội bất kham, dục sinh dục tử.

Chỉ là, sinh hoạt phóng túng không bao lâu, bởi vì Bạch Tô đã trở lại sau một tháng.

Note: Trong truyện là như vậy, nhưng mọi người không thể không chuẩn bị mà chơi cúc huyệt đâu. Sẽ xảy ra sự cố đó. =)))