Chương 10: Bại lộ (END)

Đêm trước khi Bạch Tô trở về, hai người trên sofa xem TV, thất thần.

Bạch Quyết Minh hỏi: "Em chuẩn bị khi nào nói chuyện với Bạch Tô?"

"Nói cái gì?" Thiền Y mờ mịt nhìn anh.

Bạch Quyết Minh nhíu mày: "Chuyện của anh với em, em chuẩn bị khi nào nói? Hay là, muốn anh nói?"

Nghe vậy, ánh mắt cô ảm đạm, không lên tiếng quay mặt đi.

"Chẳng lẽ em muốn tiếp tục làm vợ nó?" Anh nắm lấy cằm cô, lạnh lùng nói: "Em nếu đã bò lên giường anh, đừng nghĩ đến chuyện nằm trên giường người khác. Ngay cả Bạch Tô cũng không được. Em là người phụ nữ của anh."

Thiền Y có chút mặt đỏ, "Đã biết."

Cô nói: "Nhưng em không muốn làm tổn thương Bạch Tô... Em có lỗi với anh ấy."

Bạch Quyết Minh mơ hồ thở dài, "Anh cũng có lỗi."

Sáng ngày hôm sau, Thiền Y mang hai cái quầng thâm mắt đến sân bay đón Bạch Tô, từ xa đã thấy hắn kéo rương hành lý đi ra từ trong đám đông, sau đó cười đi tới, ôm chặt lấy cô, "Bà xã..."

Thiền Y trong lòng ngũ vị tạp toàn, cứng đờ vỗ hắn, "Anh hình như đã gầy đi."

"Phải không?" Hắn cúi đầu nhìn cô, "Em có vẻ tăng cân." Lại nói: "Sao hai mắt quầng thâm thế này? Tối hôm qua không ngủ được sao?"

Thiền Y cười cười, chuyển đề tài, "Đi thôi, chúng ta về nhà."

Cô nghĩ đến tối hôm qua... Tối hôm qua hàm chứa cây gậy của Bạch Quyết Minh ngủ, lúc này đi đường có chút mềm chân, cô nhìn khuôn mặt Bạch Tô, bị cảm giác áy náy mãnh liệt bao trùm.

"Ông xã, em xin lỗi..."

"Sao?" Bạch Tô quay đầu lại, "Làm sao vậy?"

Thiền Y lôi kéo khóe miệng, "À, hôm nay ra cửa muộn, thiếu chút nữa không thể tới đón anh."

"Đồ ngốc." Bạch Tô xoa xoa đầu cô, đáy mắt trồi lên một tia ảm đạm, lời nói bị nghẹn lại ở cổ họng, không nói lên lời. Bọn họ về đến nhà, Bạch Tô vì lệch múi giờ nên ngủ cả buổi chiều, buổi tối Bạch Quyết Minh trở về, dẫn hai người đến nhà ông bà nội đoàn tụ.

Hai ông bà thương cháu trai, chuẩn bị bữa tối phong phú, trên bàn cơm hoà thuận vui vẻ, thập phần ấm áp.

Thiền Y trộm ngắm Bạch Quyết Minh ngồi đối diện, chỉ thấy anh cúi đầu ăn canh, trầm mặc không nói gì, đột nhiên cảm thấy trong lòng chua xót vạn phần. Có ai sẽ nghĩ đến, gia đình bề ngoài có vẻ ngăn nắp lại có quan hệ hư thối như vậy, ba chồng với con dâu... Cô nên làm thế nào đây?

Trên đường về nhà, ba người đều quỷ dị không nói gì, không khí vi diệu.

Ban đêm, Thiền Y trong phòng khách đợi đến khuya mới trở về phòng, trong nháy mắt đứng dậy, Bạch Quyết Minh im lặng giữ lấy tay cô. Cô âm thầm thở dài, cúi người hôn lên giữa đôi mày đang nhíu lại của anh, "Anh tin tưởng em." Cô bỏ lại anh câu này, lên lầu đi vào phòng.

Tiểu biệt thắng tân hôn, nếu Bạch Tô muốn cùng cô thân thiết, cô nên từ chối như nào? Thiền Y gần như đối mặt với sự thất bại bất cứ lúc nào..

Bởi vì bị lệch múi giờ, Bạch Tô vẫn chưa ngủ. Hắn nhìn Thiền Y tắm rửa xong đi ra, ngồi trước gương trang điểm sấy tóc, bộ dáng ôn nhu an tĩnh, dáng vẻ dịu dàng trầm lặng như cả một đời người.

Thiền Y cố chống cự mà không chịu nổi, nằm bên cạnh hắn, ngáp một cái, "Ngủ đi."

Bạch Tô ôm cô vào ngực, hôn nhẹ lên trán cô, "Bà xã."

Cô sững người, hai tay đặt lên ngực anh, "Muộn rồi, đi ngủ sớm một chút..."

Bạch Tô nói: "Em có muốn cùng anh đến Pháp?"

"Sao?"

Hắn hơi thở dài, "Này nửa năm ở bên ngoài anh gặp rất nhiều người tài giỏi, anh cảm thấy làm nhà thiết kế yêu cầu một môi trường chuyên nghiệp. Paris có học viện thời trang rất tốt, còn có phòng làm việc, tiếp xúc với họ mới thấy, mình còn một chặng đường dài... Em có nguyện ý đi cùng anh?"

Thiền Y sửng sốt hồi lâu, trong lòng lạnh lẽo không giải thích được, "Em không đi."

Bạch Tô ôm cô không nói gì. Thiền Y nhẹ nhàng đẩy hắn ra, "Em biết anh vẫn luôn coi trọng lý tưởng của bản thân. Nhưng em cũng có sinh hoạt của mình, người thân bạn bè em đều ở thành phố này, vì sao em phải đi? Đến một nơi mà ngôn ngữ còn không thông thạo, chẳng lẽ anh muốn em cả ngày ở nhà không ra khỏi cửa? Bạch Tô, anh thật sự quá ích kỷ."

Cả hai người đều không nói gì nữa.

Cửu biệt gặp lại, lại gặp chuyện không vui, Thiền Y mơ mơ màng màng ngủ đến nửa đêm, trong lòng phiền loạn, rời giường xuống lầu rót nước uống.

Cô sững sờ đứng trước quầy bếp phát ngốc, một năm trước, đoạn thời gian cô và Bạch Tô tân hôn thật ngọt ngào. Chỉ một năm ngắn ngủi, vui sướиɠ hạnh phúc của cô đều vào tay một người đàn ông khác khống chế, mối quan hệ mâu thuẫn này khiến cô như bị mắc kẹt trong đầm lầy.

Về sau nên làm cái gì bây giờ?

Đang chìm đắm trong những dòng suy nghĩ hỗn độn, sau lưng có nguồn nhiệt dán lên, cánh tay hữu lực ôm chặt vòng eo cô, hương thuốc nặng nề quanh quẩn, trái tim cô rung động, cô kinh ngạc gọi, "Ba..."

Bạch Quyết Minh dán vào mặt cô, "Đang nghĩ gì mà xuất thần vậy."

Cô quay người lại, khẩn trương xoay người nghiêng người ra ngoài, "Sao anh lại vào đây? Nếu mà..."

Nam nhân nhíu mày, nắm lấy cằm cô, "Đừng nói, anh không muốn nghe." Anh mặt mày lạnh lẽo: "Em chuẩn bị kéo dài tới khi nào? Chẳng lẽ muốn anh mỗi ngày nhìn em và Bạch Tô chung chăn gối? Em cảm thấy anh chịu được sao?"

Thiền Y nhón mũi chân, hôn đôi môi mỏng lạnh, "Em là của anh, thân thể là của anh, trái tim cũng là của anh, cho em chút thời gian được không anh?"

Nam nhân hiển nhiên bị những lời này trấn an, cúi đầu hôn sâu cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng, hai người lẳng lặng vô thanh vô tức môi lưỡi giao triền, cảm giác kí©h thí©ɧ và tội lỗi mãnh liệt va chạm, phát ra tia lửa rực rỡ.

"Ưʍ..." Rút ra đầu lưỡi nhỏ ướŧ áŧ, Thiền Y hư nhuyễn dựa vào ngực anh, thở dốc không ngừng.

Bạch Quyết Minh xoa đôi mông đĩnh kiều, "Chỉ muốn ở chỗ này làm em."

"..." Thiền Y cắn môi, hoãn một hồi lâu, nói, "Em vừa cãi nhau với Bạch Tô, anh ấy muốn đưa em sang Pháp."

Bạch Quyết Minh không nói gì, cô ngẩng mặt, "Em đã cự tuyệt. Chỉ là Bạch Tô có điểm kỳ quái, anh ấy dường như gạt em điều gì đó."

"Vừa trở về lại muốn đi ngay, tiểu tử này cũng quá không an phận." Anh vỗ nhẹ vào lưng cô, "Em sẽ ly hôn với nó chứ?"

Thiền Y gật gật đầu, nghĩ thầm, Bạch Tô vừa đi, cô liền có thể cùng Bạch Quyết Minh ở bên nhau, nói không chừng còn có thể bảo thủ bí mật hoang đường này, không đến nỗi giương cung bạt kiếm.

Sau vài ngày trầm ngâm suy nghĩ, cuối tuần Bạch Tô sáng sớm đi ra ngoài, Thiền Y rời giường sau, đến thư phòng tìm Bạch Quyết Minh. Vừa đẩy cửa vào thấy anh đứng trước giá sách, trong tay cầm lấy gì đó, thấy cô vào liền tiện tay bỏ vào trong túi quần.

Thiền Y đi qua ôm eo anh, "Chào buổi sáng."

Anh hôn lên trán cô, "Sao dậy sớm vậy? Hôm nay là là cuối tuần."

"Em muốn ăn sáng với anh." Nói, tay lại sờ vào túi quần anh, lấy vật màu trắng ra, "Đây là cái gì?"

Vải ren mềm mại, trắng tinh tinh xảo, cô cầm nhìn một cái, mặt đỏ bừng.

Đây không phải là chiếc qυầи ɭóŧ mà cô đã cởi ra khi đến bệnh viện tìm anh khi bị thương ở mông sao?

"Anh... Giữ lại cái này làm gì..."

Bạch Quyết Minh cắn vành tai cô: "Em nói xem?"

Má cô nóng bỏng, nhẹ nhàng đẩy anh, "Đừng nháo..."

Người đàn ông nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấn xuống, "Muốn nó không? Mấy ngày nay nó nghẹn hỏng rồi."

Thiền Y nuốt xuống một ngụm nước bọt, vuốt ve du͙© vọиɠ thức tỉnh của anh, thân thể cũng nóng lên, "Ba..."

Củi khô lửa bốc, hai người triền bên nhau, anh đẩy cô dựa vào tủ sách, chậm rãi đâm vào, "Lần sau phải nhét đồ vật vào cái miệng nhỏ của em trước, đỡ cho mỗi lần đi vào đều chặt muốn mệnh."

Thiền Y đỏ mặt, hai chân cuốn lấy eo thon, hơi thở gấp, "Nhẹ một chút..."

Anh sao có thể nhẹ, "Đều ướt như vậy rồi." Vừa nói anh vừa đong đưa cái mông, hung hăng đỉnh trừu lên, cắm cô đến hoa chi loạn chiến, kêu rên dâʍ đãиɠ không ngừng.

Sau mấy cái cao trào, cô mềm thành vũng nước, Bạch Quyết Minh lần thứ hai bắn tinh mới thỏa mãn buông tha cô, hai người hôn một hồi lâu mới tách ra.

"Còn phải đi mua đồ ăn..." Thiền Y mặc lại quần áo: "Em về phòng thay quần áo, tí nữa anh đi siêu thị với em."

"Được." Nam nhân lưu luyến buông cô ra.

Thiền Y mệt mỏi đi ra khỏi thư phòng, hai chân run lên, thất tha thất thểu đi được hai bước, đứng im tại chỗ.

Chỉ thấy Bạch Tô đứng ở cửa thang lầu, cánh tay chống tường, cả người đều phát run.

Cô khϊếp sợ, sững sờ tại chỗ, "Bạch Tô..."

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cô bộ dáng quần áo bất chỉnh, rặn ra từng chữ, "Giang, Thiền, Y."

Hôm nay, hắn vốn hẹn bạn tốt đi ăn tối và bàn bạc về việc đi du học. Ai ngờ đi được nửa đường mới nhớ ra quên ví ở nhà, chạy về nhà lấy thì thấy sự tình này.

Ba mình cùng vợ, trong thư phòng làʍ t̠ìиɦ...

Bọn họ cho rằng hắn đã chết rồi sao?!

"Bạch Tô..." Thiền Y thấy hai mắt hắn đỏ bừng, như không chấp nhận được đả kích, cả người như muốn ngã quỵ xuống, "Tô..." Cô run run đến gần hắn, bị hắn ném tới một cái tát, khiến cô ngã khuỵu trên mặt đất.

"Tiện nhân!!!"

Trong thư phòng, Bạch Quyết Minh nghe tiếng động, đi ra vừa thấy, "Tiểu Y?" Anh mày nhíu chặt, nâng cô dậy, để Thiền Y suy yếu dựa vào ngực anh, đứng không nổi.

Bạch Tô tức giận nói không nên lời, chỉ vào hai người, không ngừng gật đầu, "Các ngươi thật làm tôi ghê tởm!" Hắn gầm lên giận dữ, xoay người xuống lầu, đóng sập cái cửa "Phanh".

Thiền Y ôm miệng, ôm lấy Bạch Quyết Minh khóc lớn lên.

"Không có việc gì, không có việc gì..." Người đàn ông chỉ có thể an ủi cô như vậy.

Mấy ngày về sau, Bạch Tô gọi điện, hắn hẹn gặp mặt Thiền Y ở quán cafe.

"Chúng ta ly hôn đi." Hắn đi thẳng vào vấn đề, đưa giấy ly hôn đến trước mặt cô.

Thiền Y cúi đầu sờ ngón tay, trong lúc nhất thời đầu choáng váng.

"Cô đã biết phải không?" Bạch Tô đột nhiên hỏi như vậy.

"Cái gì?" Cô khó hiểu.

Bạch Tô sắc mặt âm trầm nhấp ngụm cà phê, lạnh lùng nói: "Thời điểm tôi còn ở Pháp, đánh nhau với đám lưu manh, không cẩn thận bị thương nơi đó, bác sĩ nói về sau rất khó quan hệ lại được..." Hắn khó khắn nói ra những lời này sau, "Tôi từ lúc trở về vẫn luôn không chạm vào cô, có phải cô đã đoán ra?"

Thiền Y cả kinh ngồi yên, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, hỏi: "Là lần đó, anh muốn gọi điện cho em, kết quả lỡ hẹn..."

"Ừ." Hắn bực bội buông cốc, nhìn đồng hồ đeo tay: "Tôi sắp phải lên máy bay. Cô ký đi, chúng ta đến Cục Dân Chính để hoàn tất thủ tục. Về sau mỗi người một đường."

"Bạch Tô..." Cô có rất nhiều câu xin lỗi muốn nói, nhưng hắn không có kiên nhẫn, "Giang Thiền Y, tôi về sau không muốn gặp lại cô! Còn có ba tôi! Hai người cách xa tôi ra, cả đời này tôi cũng không muốn nhìn mặt hai người lần nữa!"

...

Khi Thiền Y cầm giấy ly hôn về đến nhà, đã kiệt sức.

Bạch Quyết Minh ở trong phòng khách đợi cô.

"Em có khỏe không?" Anh ôm cô vào lòng.

"Bạch Tô đi rồi, anh ấy nói về sau không muốn gặp lại chúng ta..."

Nam nhân bất đắc dĩ thở dài, "Có lẽ tương lai có một ngày nó sẽ tha thứ chúng ta... Yên tâm đi, nó vẫn còn có lý tưởng của riêng mình, sẽ không không gượng dậy nổi."

Thiền Y gật đầu, nghe anh nói, "Ba mẹ em, khả năng cũng không lừa được bao lâu."

Cô thở dài: "Đúng vậy, vẫn còn vài trận chiến nữa."

"Sợ sao?"

"Sợ." Cô gắt gao ôm eo anh, nỉ non nói: "Sợ những muốn anh hơn."

Bạch Quyết Minh cười rộ lên.

Đúng vậy, có rất nhiều rào cản đang chờ đợi họ ở phía trước.

Nhưng chuyện đã đến nước này, họ đâu còn sợ gì nữa?

Ở bên nhau, sẽ không buông tay.

"Không cần..."

"Anh thử một chút, ngoan, đừng lộn xộn."

"Không cần..." Thiền Y rầm rì khóc lóc, lần này thật sự có chút sợ hãi.