Chương 8: Xem vết thương

"Ba, ba, không cần a... A, dừng lại, cầu anh..."

Nhục hành sung huyết đỏ ngầu như đóng cọc, tàn nhẫn chọc âm huyệt ửng đỏ, hỗn hợp dịch nhầy màu trắng và nước sốt trong suốt từ nơi giao hợp tràn ra, nhuộm đỏ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hai người đến vẩn đυ.c da^ʍ uế. Thiền Y thân mình nóng bỏng, bị nam căn thô to thao lộng đến cao trào liên tục, nhưng phía dưới vẫn ngứa kinh khủng, cảm thấy không đủ, vẫn là không đủ...

"A... A..." Cô mở mắt ra, bị ngọn đèn pha lê chói mắt thanh tỉnh vài phần, cao trào trong mộng vẫn còn kéo dài, cô kẹp chặt hai chân cọ xát, gần lêи đỉиɦ lại bị hạ xuống.

Thiền Y cuộn ở trên sô pha một hồi lâu, ảo não ngồi dậy, nhìn bộ phim náo nhiệt trong TV, đột nhiên có chút muốn khóc.

Cô cứ như vậy ngủ trên sô pha, tóc vẫn nửa ướt, nói không chừng ngày nào đó cô chết như vậy cũng không ai hay.

8 giờ 45, Bạch Quyết Minh còn chưa về.

Cô lấy ra hai chiếc khăn giấy, lau sạch hạ thân sau đó cô đơn ngả vào sofa, nhớ tới trong mộng hoang da^ʍ, trong lòng vừa thẹn thùng vừa thèm muốn. Đúng lúc này, mẹ Giang gọi điện thoại tới, hứng thú bừng bừng mà nói: "Lần trước con không phải muốn tác hợp Tiếu Lâm và ba chồng con sao? Thế nào, có tiến triển gì không?"

Thiền Y hữu khí vô lực [1] lẩm bẩm, "Tiến triển gì, bát tự còn chưa xem đâu."

[1] Hữu khí vô lực (有气无力): giọng nói yếu ớt, không có sức.

Mẹ Giang thất vọng nói: "Không có? Mấy ngày trước chị Tiếu con còn cố ý vô tình hỏi đến đó. Nếu không, con hỏi chút hộ con bé xem sao?"

Thiền Y ấp úng ứng phó qua đi, tắt điện thoại trong lòng càng thêm bực bội.

Chị Tiếu chỉ tiếp xúc với anh một lần mà đã động tâm, anh đúng là đồ đàn ông thối trêu hoa ghẹo nguyệt! Hừ...

Trong khi hờn dỗi không thể giải thích được, người đàn ông đã về.

Thiền Y xốc lại quần áo, quy củ ngồi dậy.

Bạch Quyết Minh buông chìa khóa, đi vào phòng bếp rót cốc nước, một bên uống, một bên dựa vào cạnh cửa nhìn cô.

Có lẽ vừa tắm xong, mái tóc dài còn hơi ướt, cô mặc một chiếc váy ngủ màu xanh hồng dài đến đùi, không lộ như nội y tình thú nhưng tràn đầy cảm giác khıêυ khí©h đơn thuần, như vẫn là thiếu nữ non nớt, câu dẫn người khác xâm phạm.

Thiền Y bị kia ánh mắt nhìn đến mặt đỏ tai hồng, câu nệ ho khan một tiếng, làm ra bộ dáng tùy ý nói: "Ba, cái kia, chị Tiếu Lâm anh còn nhớ rõ chứ, là người ăn cơm ngày đó cùng chúng ta."

Anh "Ừ" một tiếng.

Thiền Y nuốt xuống một ngụm nước bọt, "Anh cảm thấy chị ấy thế nào?"

"Cái gì thế nào?"

"Chính là, anh, đối với chị ấy có cảm giác gì không? Cảm giác đặt biệt..."

"Không có." Anh đánh gãy lời cô nói, khóe miệng gợi lên một tia trào phúng, "Em muốn tôi về để nói chuyện này?"

Không chờ cô phản ứng lại, anh xoay người lên lầu về phòng. Thiền Y há miệng sửng sốt, mới ý thức được bản thân vừa làm chuyện ngu ngốc gì, hận không thể một đầu đâm chết ở trên sô pha.

Giang Thiền Y, cô là đồ ngu sao? Cô là heo sao? Cô vừa nói cái gì vậy?!

Anh vốn bởi vì chuyện đó xa cách mình, vừa muốn hòa hảo, hiện tại cô lại đề cập...

A a a, muốn điên mất...

***

Đêm dài, không khí dần dần yên lặng, trong phòng làm việc có một ngọn đèn, anh tắm xong cũng không buồn ngủ, ngồi ở bàn làm việc hút một điếu thuốc, không biết đang suy nghĩ gì.

Cửa sổ hé mở, ngoài cửa sổ vang lên tiếng côn trùng, một đêm cô đơn như vậy dường như dài vô tận.

Tiếng bước chân nhợt nhạt đến gần, ở ngoài cửa do dự hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng gõ hai tiếng, sau đó đẩy cửa vào.

Thiền Y cố nén sự căng thẳng trong lòng, "Ba..." Cô nhẹ nhàng cắn môi, thấy anh đang ngồi trong ánh đèn mờ nhạt, mặc bộ quần áo ở nhà màu xám, cánh tay tùy ý đặt trên tay vịn, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc, hình dáng lạnh lùng càng thêm tuấn mỹ thâm thúy, khiến cô cảm xúc mênh mông, nói không ra lời.

Bạch Quyết Minh trầm mặc hồi lâu, "Chuyện gì?"

Cô gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt, dịch lên một bước, "Em, anh... Không phải anh bảo phải bôi thuốc vào chỗ bầm tím sao..." Một câu ngắn ngủn, cơ hồ không có tiếng vang, Bạch Quyết Minh nhè nhàng nhìn tay cô đang miết lọ thuốc nhướng mày nói: "Ý của em là, muốn tôi bôi thuốc cho em?"

"Dạ." Nhiệt triều dâng lên mặt, cô cúi đầu không dám nhìn anh.

Người đàn ông nheo hai mắt, chậm rãi phun ra sương khói lượn lờ, cười như không cười nói: "Chuyện này không quá thích hợp đi? Tôi là ba chồng em, em lộ mông cho tôi xem, còn để tôi sờ, không tốt lắm đâu?"

Thiền Y thoáng chốc mặt đỏ bừng lên, lỗ tai đều nóng lên. Cô co quắp mà siết chặt ngón tay, hít sâu một hơi sau, trong lòng một hoành, hít một hơi thật sâu rồi đi về phía anh, vòng qua chiếc bàn lớn, đặt rượu thuốc sang một bên, sau đó, cô cúi người ghé vào mặt bàn, nhếch mông lên.

"Em làm gì vậy?" Bạch Quyết Minh cười khẽ.

Cô hết sức, vươn bàn tay nhỏ bé ra phía sau, móc mép qυầи ɭóŧ kéo xuống, vặn chân vài cái, chiếc qυầи ɭóŧ màu hồng đã rơi xuống chân.

Chiếc váy không quá dài, cô nửa người cong lên, toàn bộ cánh mônh lộ ra.

Bạch Quyết Minh cánh tay vòng qua eo cô, ấn thuốc lá vào gạt tàn thuốc.

"Em cởi hết." Anh nói: "Cúc huyệt đều... Em để lộ hạ thân để tôi xem làm gì?"

Thiền Y gắt gao cắn môi, mỏng manh nói: "Anh là bác sĩ..."

"À, để tôi nhìn xem vết thương của em." Anh đẩy ghế ra, đứng sau lưng cô, kéo váy ngủ của cô đến thắt lưng, dùng lòng bàn tay phủ lên cánh mông còn đang vểnh lên từ từ vuốt ve.

Thiền Y run rẩy.

"Mông em rất mềm." Anh nói: "Nhưng nếu vết sẹo đã lành, hết đau, có bôi thêm thuốc cũng không đỡ được."

Cô kẹp chặt hai chân, không dám phát ra tiếng.

"Muốn tôi trị cho em sao?"

"Dạ..." Thiền Y nhẹ nhàng đáp lại, cảm giác một bàn tay anh ấn bên hông cô, sau đó đột nhiên một âm thanh "Bang" vang lên, mông đột nhiên đau đớn, ngay sau đó phòng trong vang lên tiếng đánh triền miên không dứt, cô nhịn không được quay đầu lại xem, "A a, a... A!"

Người đàn ông nheo mắt, đại chưởng ném mạnh xuống, đánh đến khi mông nhỏ nảy lên.

"A, a! Đau quá... A!"

Không biết qua bao lâu, anh đánh cô ít nhất mấy chục cái mới thu tay lại, mông vểnh trắng nõn trở nên ửng đỏ, cô thở dốc ghé vào bàn, siết chặt vai, tim đập loạn xạ đến cuồng loạn vì sự kí©h thí©ɧ nóng bỏng.

Anh châm lại điếu thuốc ngồi trở lại ghế, hơi thở cũng có chút không ổn, "Thoải mái sao?"

Thiền Y trượt xuống bàn ngồi phịch xuống đất, một lúc sau mới dám ngẩng mặt lên nhìn anh.

Vừa thấy, hậu quả không dám tưởng tượng.

Chỉ thấy hai chân anh vắt chéo, dựa vào đó, tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay cường tráng, bàn tay dày vò mông cô vừa rồi đang cầm điếu thuốc, tia lửa đã dập tắt, anh nhíu mày, ánh mắt thâm thúy yên lặng, gợi cảm.

Thiền Y tim đập kịch liệt, theo bản năng liếʍ môi, chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt anh.

"..." Cô kéo tay trái anh đến dưới váy mình.

Hai chân hơi mở ra, bàn tay vừa đυ.ng phải chân tâm ấm áp, cô run rẩy.

"Anh, anh làm nó."

Cô bắt gặp ánh mắt của anh, điều chỉnh góc độ ngón tay anh, trượt qua trượt lại trên nụ hoa ướŧ áŧ, "Anh làm nó ướt, cho nên, anh phải phụ trách..."

Bạch Quyết Minh không nói gì, nhìn chằm chằm động tác của cô, chỉ cảm thấy ngón tay chạm vào, mềm mại trơn trượt, nước hơi ấm nóng. Mặt cô đỏ hồng, mái tóc màu nâu nhạt dài xõa cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, đi động tác dưới thân hoạt động, thỉnh thoảng lại có tiếng rêи ɾỉ, cái trán chảy ra mồ hôi mỏng.

Hầu kết anh lăn lộn, muốn ăn sạch cô.

"A, a..." Thiền Y nhìn khuôn mặt thanh tuấn, run rẩy, đem ngón giữa của anh ấn vào âm huyệt ngứa khó nhịn, hạ thân đột nhiên căng chặt, "A, a... A..."

Thong thả trừu động, mật dịch trào ra ào ạt, dần dần, Thiền Y liền cảm giác được bàn tay tự di chuyển.

"Ách, ách... A, ách..." Bốn mắt nhìn nhau, một bên sáng ngời, một bên kiềm chế, cô cắn chặt môi, nhìn anh thật sâu, phía dưới toan càng lợi hại.

Cả ngón tay chôn nhập vào khiến cô run lên, hạ thân vặn vẹo, thất tha thất thểu phảng phất muốn té ngã.

Bạch Quyết Minh đứng dậy, ngón tay cắm vào nhục huyệt, ép cô xuống bàn, "Tôi sẽ cho em biết phụ trách là như nào." Anh ném thuốc lá xuống, rút ra ngón tay, bế cô lên lên trên bàn, hai đùi bị kéo lên, vén váy, cúi đầu xuống, một ngụm ngậm lấy nhụy hoa ướt đẫm.

"A! A..." Thiền Y kinh ngạc kêu lên, chỉ cảm thấy thịt mềm bị anh liếʍ mυ"ŧ, tê dại.

"Ưʍ..." Anh tham lam há miệng nuốt, không ngừng phát ra âm thanh tấm tắc, ăn cực kỳ hăng say.

"Không cần, không cần..." Cô cúi đầu nhìn, "Nơi đó không cần, a..."

Môi âʍ ɦộ yếu ớt bị đầu lưỡi cuồng loạn liếʍ láp, kɧoáı ©ảʍ hỗn loạn cùng cảm giác thẹn thùng mãnh liệt đánh úp, "Đừng liếʍ nơi đó, a, đừng như vậy... Ba, đừng liếʍ nơi đó nha..."

Bạch Quyết Minh nắm lấy đùi cô, yêu thích không buông tay cọ xát vuốt ve, toàn bộ mặt chôn ở hạ thân, như đang hôn mang, khiến cô run rẩy không ngừng.

Ái dịch chảy vào rãnh mông, tích tích rơi xuống đất, anh cắm ngón tay vào, thong thả ung dung mà trừu động, Thiền Y xoắn thân mình, khó nhịn rêи ɾỉ, anh cuối cùng ngậm nhụy hoa vào một cái rồi đứng dậy nhìn cô.

"Em muốn côn ŧᏂịŧ..." Cô nước mắt lưng tròng: "Em muốn côn ŧᏂịŧ cắm..."

"Tôi không cần."

Bạch Quyết Minh nói: "Em nơi này nhỏ, cắm vào lao lực."

"..." Lời nói ghét bỏ khiến cô ủy khuất cắn môi.

Trong khi ngón giữa đưa về phía trước, ngón áp út cũng vuốt ve trong mông, đi qua cúc huyệt căng cứng khiến cô co giật mạnh hơn.

Anh ý xấu chui vào nơi đó, sau đó thu hồi, hướng về phía cái lỗ ẩm ướt phía trước.

"Em xem, hai ngón tay còn đi vào khó như vậy, côn ŧᏂịŧ tiến vào sao được?" Ngón cái anh đè lại âm hạch xoa bóp một trận, Thiền Y hồn phi phách tán, bất lực mị thanh kêu thảm, ngón tay áp út chọc vào lỗ huyệt mềm nhũn, Bạch Quyết Minh chỉ cảm thấy một bước khó đi, liền tùy ý quấy loạn theo hình vòng tròn ở bên trong.

"A a a a a!!! Không cần --" Cô cuộn ngón chân, tay nhỏ xin tha ôm lấy cổ anh, lắc đầu khóc lóc, "Không muốn không muốn... Mau dừng lại tới, ba, ba..."

Bạch Quyết Minh cánh tay hung hăng run rẩy, gân xanh nổi lên, bị tiếng mị ngọt câu dẫn đến khô nóng, "Tiểu da^ʍ phụ phụ, hai ngón tay có thể khiến em dâʍ đãиɠ như vậy, có sướиɠ không?"

Cô rướn người lên trong cơn cao trào, ngậm lấy môi anh, chiếc lưỡi nhỏ ướŧ áŧ vô tình liếʍ láp anh, tiếng rêи ɾỉ trào ra từ cổ họng như lưỡi câu móc lấy tim gan cồn cào, "A, ưm, a... Thật thoải mái..."

Bạch Quyết Minh sửng sốt, sau đó cuốn lưỡi thơm vào trong miệng, mυ"ŧ tấm tắc rung động, "Tao hóa, a, tiểu yêu tinh..." Anh rút ngón tay ra, kéo khóa xuống, móc vật sưng to cọ sát giữa hai chân cô, đại qυყ đầυ chống ở huyệt khẩu, gian nan đẩy vào trong.

"Ân... Thả lỏng chút, để tôi thao huyệt em."

Thiền Y miệng nhỏ thở dốc, "Côn ŧᏂịŧ thật lớn, nóng quá..." Cô cong người, thấy nhục côn thô tráng gân xanh quấn quanh, lông tóc đen đặc, hai túi no đủ rũ ở phía dưới, giống như hạch đào, cô duỗi tay đi sờ, "Côn ŧᏂịŧ ba thật thô... Thật đáng sợ..."

Bạch Quyết Minh kêu lên một tiếng, nhét đại nấm vào huyệt khẩu, thịt mềm đỏ bừng bị căng ra, gắt gao hấp thụ đại côn ŧᏂịŧ, phát ra âm thanh chất lỏng xoắn chặt, khiến du͙© vọиɠ anh muốn trào ra ngoài..

"Thích sao? Thích côn ŧᏂịŧ ba đang thao em sao?"

"Thích... Sướиɠ quá... A, muốn nứt ra rồi..." Thiền Y nhìn thô bổng đi vào nửa căn, trong cơ thể tràn đầy cảm giác phong phú, mị thịt tầng tầng lớp lớp bị cọ xát đến tê dại cực điểm, "Thật thoải mái, ba... Thật là lợi hại..."

Anh ngừng thở, hai tay dùng sức bẻ hai chân cô ra, mồ hôi chảy giữa trán, khiến Thiền Y nhìn đến run rẩy con tim, ngửa mặt hôn anh, "Ba... Tiểu Y rất muốn làʍ t̠ìиɦ với anh... Tiểu huyệt rất muốn bị anh thao..."

"Em nói cái gì? Từ khi nào bắt đầu muốn?"

"Trước đó, nằm mơ, a... Mơ bị anh thao tỉnh..."

Bạch Quyết Minh cười khẽ ra tiếng, đem đôi chân ngọc của cô đặt ở trên tay anh, ôm lấy cô, dưới thân thẳng tắp hướng lên trên đỉnh vào, "Vậy làm sao bây giờ, về sau em sẽ thường xuyên bị anh thao tỉnh."

Thiền Y chỉ cảm thấy hạ thể sắp lộ ra ngoài, cánh tay ôm chặt lấy cổ anh, sợ hãi: "Phía dưới thật đầy..."

Người đàn ông vừa đi, vừa thọc vào rút ra, "Thoải mái không?"

"A a a! A..." Toàn bộ thân mình bị đỉnh ra ngoài, lại nặng nề kéo trở về, tiểu huyệt nuốt trọn thô hành, sau đó phun ra gần như hoàn toàn khiến xương cốt của cô tê rần, "Thật thoải mái... A, a, thật là lợi hại... Tiểu huyệt thoải mái muốn chết..."

Bạch Quyết Minh đi ra khỏi thư phòng, vẫn luôn như vậy đi vào phòng ngủ, ấn cô lên giường lớn mềm mại, thẳng lưng bắt đầu cực nhanh vừa mạnh mẽ làm.

"Huyệt chặt quá, a..." Người đàn ông kéo váy ngủ hỗn độn xuống, lộ ra đôi nhũ hoa cực đại đang run rẩy trước mắt, anh bắt lấy, sắc tình xoa nắn, "Thật là thoải mái."

Thiền Y bị kɧօáϊ cảm bao phủ, "Ách, cứu mạng a... A, ba, nhanh chút, ba, ba, ba!"

Nam nhân dồn dập thở dốc, cúi xuống ngậm cái miệng nhỏ hồng hào, "Ưʍ... Tiểu Y, côn ŧᏂịŧ bị em kẹp đến hảo sảng."

Thiền Y kiều thanh khóc nỉ non, "Muốn tới, a, a, a, a -- a!!!"

Chất lỏng trong suốt giống vỡ đê lan tràn, bị Bạch Quyết Minh đâm đến vung vẩy, bụng anh bị ướt dầm dề một mảnh hỗn độn. Anh tiếp tục đâm rút trăm hạ mới tiết ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng sữa tràn đầy bắn ở huyệt, nóng bỏng khiến cô run rẩy không ngừng.

Tính dục hoàn mỹ. Bốn từ này nhảy ra trong tâm trí.

Cô khẽ mở miệng để thở dốc, nhìn anh thè đầu lưỡi ra, Bạch Quyết Minh lại gần, ngậm lấy cô, xoắn lưỡi vào nhau..

"Ba." Cô thẹn thùng dựa vào ngực anh, "Anh thật là lợi hại."

"Ân." Bạch Quyết Minh nói: "Còn muốn thao em. Thêm lần nữa nhé?"

Cô mặt đỏ bừng, "Nhưng, chính là nơi đó đau..."

Anh xoa xoa mông cô, "Không sao. Anh cắm đằng sau, để ba thao tiểu cúc huyệt nhé, hửm?"