Chương 7: Bị thương

Buổi sáng còn đang suy nghĩ muốn tránh người, tối đến lại kỳ vọng muốn nhìn thấy anh.

Thiền Y lén lút quay lại Bạch gia, cả nhà tối om, Bạch Quyết Minh hình như đã ngủ.

Cô sợ ảnh hưởng đến anh nghỉ ngơi, nhưng lại muốn tạo tiếng động để cho anh biết mình đã về, cố ý đóng cửa phịch một tiếng, dẫm dép lê bạch bạch rung động. Thiền Y không biết chính mình đang làm gì, tư duy cử chỉ trở nên kỳ quái.

Khó có thể tưởng tượng, hơn một giờ trước họ vẫn còn ở trong thư viện, nhưng một giờ sau, họ đã trở thành những người xa lạ dưới cùng một mái nhà. Cảm giác này khiến cô rất khó chịu.

Một mình ngồi trong phòng, chung quanh tĩnh đến khó chịu. Thiền Y ngồi ở mép giường, cởϊ qυầи lót xuống, cô thấy tấm lụa màu hồng gần như trong suốt được nhuộm những chấm màu trắng sữa, giống như lòng trắng trứng. Vừa rồi trên đường về nhà, vẫn luôn cọ xát nơi riêng tư, khiến cô có cảm giác khác lạ.

Thiền Y nhìn trong chốc lát, đặt ở chóp mũi ngửi, không có hương vị rõ ràng gì, vì thế cô ma xui quỷ khiến vươn đầu lưỡi, thẹn thùng mà liếʍ liếʍ.

Cảm giác côn ŧᏂịŧ nhét đầy cái miệng nhỏ nháy mắt đánh úp đến, cô nhớ tới vừa rồi, Bạch Quyết Minh đứng trước mặt cô, bóp mặt cô nhét côn ŧᏂịŧ vào miệng, côn ŧᏂịŧ cứng ngắc ngạnh bang phảng phất như quay lại ở trong miệng cô.

Thiền Y khuôn mặt đỏ bừng -- a nha nha, Giang Thiền Y, cô biếи ŧɦái, cư nhiên nếm tϊиɧ ɖϊ©h͙ ba chồng mình ... A a a biếи ŧɦái muốn chết!!!

Cô ảo não ngã vào giường đệm lăn qua lăn lại, tâm hoảng ý loạn.

Sáng sớm hôm sau, nghe thấy âm thanh Bạch Quyết Minh xuống lầu, cô ngồi dậy, nhanh nhẹn rửa mặt, sau đó thay quần áo xuống lầu, lại chán nản phát hiện, anh đã đi rồi.

Suốt hơn một tuần, Thiền Y hầu như không gặp qua anh ở nhà, tựa như chỉ cần anh muốn là sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.

Thiền Y tâm hoảng ý loạn, có cảm giác như bị vứt bỏ.

Hôm nay nghỉ ngơi, cô đi thăm cháu ngoại chị Trương. Tiểu tử bụ bẫm bị bệnh mấy ngày, cũng không thuyên giảm, thấy cô đến la hét muốn đi công viên chơi. Thiền Y liền đi cùng chị Trương tỷ chở cậu nhóc đến công viên bằng xe đạp.

Bầu trời trong xanh, gió nhẹ hiu hiu, du khách phồn đa. Người bán rong đẩy xe bán đồ ăn vặt xa xa kêu to, bên hồ có không ít người thả câu cá, lều dựng trên bãi cỏ, một gia đình ba người nằm dưới ánh nắng mặt trời, khá nhàn nhã.

Chị Trương cảm thán nói: "Hiện tại nuôi con thật không dễ dàng, chẳng thà con ốm đau tai biến, chỉ sốt nhẹ mà cả gia đình sợ muốn chết."

Thiền Y thất thần gật gật đầu, lại nghe thấy chị nói, "Tiểu Giang, em hiện tại còn trẻ, đừng nóng nảy. Chờ mấy năm nữa rồi hãng sinh con, cứ hưởng thụ thế giới hai người đi."

Cô cười cười: "Em cũng không nghĩ đến vấn đề này đâu."

Chị Trương hỏi: "Đúng rồi, Bạch Tô nhà em chưa về sao?"

Cô sửng sốt, "Dạ, đúng vậy, hai tháng nữa mới trở về."

Mấy ngày này, cô cư nhiên vứt chồng ở sau đầu!! Trời ạ Giang Thiền Y, ngươi trong đầu cả ngày toàn suy nghĩ cái gì?

Kỳ thật, từ lần trước vô cớ lỡ hẹn, Bạch Tô rất ít liên hệ với cô, Thiền Y cảm thấy hôm đó nhất định đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn không nói, cô cũng không có tinh lực hỏi đến. Hiện tại, trái tim cô đều bị chuyện Bạch Quyết Minh lấp đầy.

Tự mình miên man suy nghĩ, trên cỏ đột nhiên một cậu nhóc chạy ra, mắt thấy sắp đυ.ng phải cậu bé, Thiền Y đột ngột chuyển tay lái, chỉ nghe thấy "Phanh" một tiếng, xe đạp đâm vào táng đá, cô ngã lăn ra, đau đớn quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi.

"Tiểu Giang!" Chị Trương vội vàng tiến lên xem xét vết thương của cô, "Sao rồi? Em ngã ở đâu?"

Cha mẹ cậu nhóc kia cũng cuống quít chạy lại hỏi thăm, Thiền Y thấy bọn họ đều khẩn trương nhìn mình, cảm thấy ngượng ngùng, chỉ có thể đứng lên cười cười, "Không có việc gì, chỉ bị xước da."

"Rất xin lỗi, nhóc con quá bướng bỉnh, để chúng tôi đưa cô đến bệnh viện xem thử!"

"Không cần không cần," Thiền Y vội xua tay, "Tôi không sao, không phải phiền toái vậy."

Đôi cha mẹ liên tục xin lỗi, cuối cùng vạn phần áy náy rời đi. Thiền Y đẩy xe đi được hai bước, khập khiễng, chị Trương sợ cô làm sao, không khỏi phân trần đỡ cô gọi taxi, "Chúng ta phải đi bệnh viện xem xem, chân em lỡ bị gãy xương thì sao?"

Thiền Y không tranh chấp, không phải chân đau, mà vừa rồi ngã, mông bị ma sát trên tảng đá, có lẽ bị tím bầm rồi.

Chị Trương nói: "Đi Bệnh Viện Y Học Cổ Truyền Thành Phố đi, chị nhớ ba chồng em không phải giáo sư Bệnh Viện Y Học Cổ Truyền Trung Quốc sao?"

Cô cứng họng, "Hay, hay là thôi đi..."

"Nghe lời!" Chị Trương uy nghiêm, "Chân mà què thì làm sao bây giờ?!"

Kết quả là, mười phút sau, Thiền Y bị chị Trương một đường đến văn phòng Bạch Quyết Minh, chị Trương nói: "Ba chồng em rất lợi hại đó. Con rể của chị không phải làm việc trong một bộ của chính phủ sao? Nghe nó nói, lãnh đạo nó khám bệnh chỉ tìm giáo sư Bạch, có khi phải hẹn trước vài ngày."

Thiền Y ứng phó hai tiếng, trong lòng hoảng loạng, đang muốn rút lui thì chị Trương tỷ đã gõ mở cửa, "Giáo sư Bạch!" Cô lớn giọng rống, "Ngài mau tới nhìn xem, Tiểu Giang vừa đi xe đạp bị ngã ở chân!"

Những bệnh nhân chờ đợi ở hành lang đều nhìn họ, Thiền Y lòng bàn tay đổ mồ hôi, ngước mắt đυ.ng phải đôi đồng tử sâu thẳm của anh.

Bạch Quyết Minh ngồi trước bàn làm việc, trong tay đang viết gì, liếc mắt nhìn cô một cái, hơi hơi nhíu mày, nói: "Đăng ký chưa?"

"Ách..." Chị Trương cà lăm.

Anh cúi đầu tiếp tục viết, nghiêm nghị nói: "Đi đăng ký trước, sau đó xếp hàng khám bệnh."

Chị Trương nhanh chóng đồng ý, lấy thẻ căn cước của Thiền Y, đăng ký số rồi cùng cô đợi bên ngoài hành lang.

Thiền Y rất bối rối nói với chị Trương "Chị về trước đi, Tiểu Đông Tử vẫn còn chờ chị ở công viên mà."

Tiểu Đông Tử chính là cháu ngoại chị Trương, hai người vội vàng đến bệnh viện, xe đạp thuê không thể mang đi, để Tiểu Đông Tử lại trông.

Chị Trương lo lắng nên đã quay lại công viên để tìm cháu. Thiền Y ở hành lang đợi hơn nửa giờ, một đám người bệnh đi vào đi ra, đột nhiên cô cảm thấy mình vậy tính là gì? Bị thương một chút rồi lao tới đây, tí nữa phải đối mặt với anh như thế nào?

Nghĩ vậy, cô đứng dậy muốn đi, ai ngờ đúng lúc này, y tá gọi tên cô.

Giờ không thể chạy đi trước mắt bao người như này đi? Thiền Y căng da đầu, đi vào văn phòng, nghe thấy Bạch Quyết Minh nói, "Tiểu Trần, cô ra ngoài trước đi."

"Người bệnh này..."

"Vị này là người nhà tôi."

Y tá không nhiều lời, rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Thiền Y đứng trước bàn làm việc, cúi đầu sờ sờ ngón tay, sợ hãi nhìn anh.

Bạch Quyết Minh nói: "Ngồi xuống đi."

Cô nhìn cái ghế lạnh băng, chậm rãi lắc đầu.

Anh im lặng hồi lâu, đứng dậy đi đến chỗ cô, Thiền Y chỉ nhìn áo blouse trắng sáng ngời bắt mắt của anh, trắng tinh không tì vết.

"Bị thương chỗ nào?" Anh ngồi xổm xuống, nhéo nhéo chân cô. Thiền Y duỗi tay nhỏ đến trước mặt anh, xòe tay ra cho anh xem.

Bạch Quyết Minh không nói lời nào lặng lẽ nhìn lòng bàn tay phấn nộn bị cọ xát, đứng dậy lấy tăm bông từ trong tủ bôi thuốc cho cô.

"Còn có chỗ nào bị thương không?" Anh bắt đầu hạ lệnh trục khách.

Thiền Y ấp úng gật đầu, "Có."

"Chỗ nào? Chân?"

"Không phải..." Cô nhỏ giọng nói thầm, "Là mônh..."

Bạch Quyết Minh vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đến khi tim đập cô hỗn loạn, hai má nóng bỏng, sau đó thấy anh chỉ vào chiếc giường cáng bên cạnh nói: "Cởϊ qυầи ra, đến đó nằm sấp đi, để tôi xem."

Thiền Y khẩn trương nuốt xuống một ngụm nước bọt, theo lời đi đến trước giường, cởϊ qυầи và giày ra, bò lên.

Bạch Quyết Minh kéo tấm mành lên, không gian giữa hai người họ ngay lập tức trở nên chật hẹp. Anh thấy cô gối cánh tay ghé vào giường, lộ ra nửa eo nhỏ, tầm mắt đi xuống, cô mặc quần chữ Đinh (丁) tinh tế màu trắng ren, một chiếc buộc giữa eo, một chiếc giắt ở kẽ mông, Hai cánh mông trắng như tuyết no đủ kiều nộn vểnh lên, mềm mại như những chiếc bánh màn thầu mưới hấp.

Như vậy cũng tốt, không cần phải cởϊ qυầи lót.

Anh cúi đầu tới gần, quả thực thấy thấy vết bầm tím trên mông, dùng ngón tay đè đè, "Đau không?"

Thiền Y run rẩy hít nhẹ, "Đau..."

Anh cúi người cầm lấy một chai rượu thuốc, đổ lên lòng bàn tay, "Mô mềm bị bầm, xoa chút thuốc là tốt."

Vừa nói anh vừa xoa hai lòng bàn tay cho nóng rồi ấn vào cặp mônh đàn hồi.

Thiền Y cắn môi, tim đập tới cổ họng. Bàn tay trên mông ôn hoà hiền hậu, xoa mông cô, thế nhưng làm cô cảm thấy vừa ngứa vừa tê, tâm ngứa khó nhịn.

"A..." Không tự chủ được, cô rêи ɾỉ kiều mị!

Bạch Quyết Minh động tác dừng lại, nhàn nhạt ngước mắt nhìn chằm chằm sườn mặt cô. Thiền Y hận không thể tìm khe đất chui vào, xấu hổ vùi mặt vào cánh tay.

Sau vài phút, mông hơi nóng lên, Bạch Quyết Minh cuối cùng cũng xoa thuốc xong, lấy khăn lau tay, nói, "Lát nữa em cầm thuốc mang về, buổi tối tắm rửa xong bôi lại."

Thiền Y chậm rãi xoay người nằm thẳng, "Ba..." Cô chần chờ mở ra hai chân, "Nơi đó cũng đau..."

Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, anh vẫn nghe thấy. Không chỉ nghe thấy, còn thấy cô dang rộng hai chân nõn nà, cẩn thận nhìn anh một cái.

Bạch Quyết Minh hầu kết khẽ nhúc nhích, ném khăn lông trong tay xuống, hai đặt tay lên hông cô, cởϊ qυầи lót ren chữ Đinh (丁) xuống.

"Chân mở rộng ra." Mặt anh ghé sát vào hạ thể của cô, "Sao em lại ướt? Em muốn tính giao?"

Thiền Y không ngờ anh sẽ nói ra lời trần trụi như vậy, lắp bắp nói: "Không, không có...Em..."

Bạch Quyết Minh không để ý đến cô giải thích, tự nói: "Môi âm mộ của em trông hơi đỏ, nhưng không ngoại thương rõ ràng." Anh nói, ngón tay lột thịt mềm đầy đặn ra, ấn vào lớp thịt mỏng nhạy cảm: "Đau không?"

Thiền Y cố nén rêи ɾỉ, "Có một chút..."

Anh như đang suy nghĩ gì, nói: "Cõ lẽ là do quần chữ Đinh (丁), em còn mặc quần jeans đạp xe, ngoại âm đã bị cọ xát, nên mới sẽ cảm thấy đau."

Thiền Y tay nhỏ nắm lấy ga trải giường, "Vậy, làm sao bây giờ..."

"Về nhà, đắp khăn nóng, về sau ít mặc quần chữ Đinh (丁)." Anh nói, thấy khe thịt ửng đỏ ướt càng lợi hại, liền nhàn nhạt nói: "Âm huyệt sao chảy nhiều nước như vậy? Khăn trải giường đều bị em làm ướt."

"..." Thiền Y mặt đỏ tai hồng, ủy khuất nói: "Bởi vì anh luôn nhìn nơi đó nói chuyện với em..."

Bạch Quyết Minh sửng sốt, nheo mắt, "À, hóa ra là anh sai."

Thiền Y bị ánh mắt cười như không cười của anh làm nhũn cả người, cắn môi quay mặt đi, anh cầm lấy qυầи ɭóŧ của cô, nhẹ nhàng lau huyệt khẩu ướt dịch, sau đó lấy một cái qυầи ɭóŧ tứ giác sạch sẽ từ trong ngăn kéo ra, "Mặc cái này về đi."

Văn phòng của anh được trang bị phòng tắm, thỉnh thoảng anh sẽ nghỉ ngơi khi trực ban muộn, nên có chuẩn bị ít vật dụng hàng ngày.

Thiền Y đỏ mặt, mặc qυầи ɭóŧ màu xám của anh vài, đem hắn màu xám qυầи ɭóŧ mặc vào, đồng thời nhìn thấy anh cất qυầи ɭóŧ ren trắng của mình vào ngăn kéo, không tự chủ được đỏ mặt.

Cô mặc chiếc quần đùi bò ra khỏi giường, chân mềm nhũn, đột nhiên muốn té ngã, được anh đỡ lấy.

Thiền Y cơ hồ dựa vào ngực anh, ngửi thấy mùi thuốc nặng nề, đầu quả tim mềm đi, đôi mắt nhìn yết hầu anh, "Ba..." Cô nói: "Hai buổi tối trước, sao người không về nhà?"

"Ở bệnh viện trực ban, muộn quá nên ở lại bệnh viện."

"Vậy..." Cô liếʍ liếʍ môi, "Vậy, đêm nay anh có về không?"

"Sao vậy?"

"Em... Em ở một mình hơi sợ."

Bạch Quyết Minh rũ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ kiều mị, ừ một tiếng, nói: "Được, tối anh sẽ về."

Thiền Y ý cười khó nén, nhấp miệng rồi đi. Anh ngồi lại bàn làm việc, lấy ra qυầи ɭóŧ ren trắng vẫn còn ướŧ áŧ chưa khô, đặt ở chóp mũi ngửi thật sâu, cả người bắt đầu nóng lên.

Trời bao giờ mới tối đây? Cô vừa đi, anh đã cảm thấy nhớ rồi?

Tác giả có lời muốn nói:

Chương tiếp theo là bữa thịt lớn.