Chương 6: Trừng phạt

Thứ sáu, cô chủ động gọi điện thoại cho Bạch Quyết Minh, nói mình vừa được phát tiền lương, muốn mời anh bữa cơm trưa ngày mai. Về phía Tiếu Lâm, cũng là một bộ lý do khoái thoát như vậy, cô cảm thấy nên cho hai người tự nhiên nhận thức, miễn cho mâu thuẫn tâm lý mà phát triển không tốt.

Giữa trưa hôm đó, cô và Tiếu Lâm đến trước, một lúc sau, Bạch Quyết Minh đến.

Chiếc áo sơ mi và quần tây đơn giản nhưng cũng khiến anh bắt mắt trong đám đông, Thiền Y thấy anh đi về phía mình, hình dáng tuấn lãng, ánh mắt trầm tịch, cao lớn anh đĩnh, khiến người khác âm thầm kinh ngạc cảm thán.

Ba người ngồi xuống, Thiền Y giới thiệu nói, "Đây là ba chồng em."

Tiếu Lâm mỉm cười nhìn cô: "Bảo sao Bạch Tô lớn lên soái vậy."

Cô ngây ngô cười một tiếng, nói với Bạch Quyết Minh: "Đây là chị Tiếu Lâm, con và chị ấy rủ nhau lát nữa đi dạo phố."

Người đàn ông gật đầu, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì.

Bữa cơm diễn ra vô cùng hài hòa, Tiếu Lâm hay nói, nghe nói Bạch Quyết Minh là bác sĩ, như mở máy hát, đàm loạn mối quan hệ bác sĩ - bệnh nhân nhạy cảm, thuận tiện dò hỏi không ít phương pháp bảo vệ sức khỏe dưỡng sinh cổ truyền. Anh kiên nhẫn lắng nghe, trả lời, tựa hồ cũng dung nhập vào cuộc nói chuyện phiếm.

Thiền Y ngồi bên cạnh anh, ngửi được hương bồ kết không khỏi sửng sốt.

Anh trước khi ra cửa trước cố ý tắm? Thậm chí che dấu mùi thuốc nhiễm trên người bao năm nay?

Phát hiện này khiến Thiền Y trong lòng có chút khổ sở. Anh để ý đến lần hẹn hò này đến vậy sao? Như vậy hiện tại có phải thất vọng?

Thiền Y trộm đánh giá, thấy anh và Tiếu Lâm đang đàm luận, liền vứt đi ý niệm tự luyến đó.

Cơm nước xong, cô giả bộ đi toilet, lấy hóa đơn rồi trở lại chỗ ngồi, ra vẻ xin lỗi mà nói với hai người họ, lãnh đạo yêu cầu cô trở lại ngay, nói có chuyện gấp.

"Thực xin lỗi, chị Tiếu, không thể đi dạo phố với chị." Cô nói, lấy từ trong túi xách ra hai cái vé xem phim, "Cũng không đi xem phim được, không bằng, chị với ba đi đi, đừng để lãng phí."

Tiếu Lâm trố mắt tiếp nhận, quay sang Bạch Quyết Minh, đối phương không mở miệng, cô cũng không biết nên nói cái gì.

Thiền Y làm ra bộ dáng sốt ruột, truồn nhanh nói, "Hai người cứ từ từ nói chuyện, ba, con đi trước."

Bạch Quyết Minh không nói chuyện, giương đôi mắt đen lạnh lùng nhìn cô một cái.

Thiền Y trong lòng hoảng loạn, như trốn chạy khỏi nhà hàng.

Dáng vẻ kia của anh, là tức giận sao...

Một linh cảm bất an xuất hiện, khiến cô có chút hối hận về hành động ngày hôm nay. Có thể thấy, Tiếu Lâm đối Bạch Quyết Minh có điểm ý tứ, chỉ hy vọng bọn họ có thể phát triển tốt.

***

Buổi tối, Thiền Y trở lại nhà mẹ đẻ, hứng thú bừng bừng tìm Tiếu Lâm, hỏi thăm tiến triển.

Ai ngờ Tiếu Lâm nói, giữa trưa cơm nước xong, Bạch Quyết Minh liền trực tiếp đưa cô về, không đi xem phim, ngay cả số điện thoại cũng không trao đổi. Ngữ khí có hơi ảm đạm, xem ra chị Tiếu lần này thật sự động tâm.

Thiền Y suy tư hồi lâu, nhắn tin hỏi Bạch Quyết Minh, hỏi anh cảm thấy chị Tiếu thế nào.

Không có thấy tin nhắn trả lời.

Thiền Y làm tốt chuẩn bị sẽ bị mắng, dứt khoát trực tiếp gọi điện thoại cho anh, ai ngờ anh lại tắt máy!

Dỗi, ok!!!

Xong rồi, Thiền Y cảm thấy anh lúc này thật sự tức giận.

Cũng may hôm sau là cuối tuần, có thể không cần trở về gặp anh, Thiền Y dứt khoát ở lại nhà ba mẹ một thời gian, chờ Bạch Quyết Minh hết giận lại nói. Hiện tại cô cũng không dám trở về a.

Lấy tâm lý may mắn, buổi sáng Thứ Hai, cô trực tiếp đi làm, mơ màng hồ đồ vượt qua một ngày.

Màn đêm buông xuống, người trong thư viện dần thưa thớt, phòng cho mượn sách nơi cô ở trên tầng 4, nơi chủ yếu quản lý sách học thuật vốn đã vắng tanh. 8 giờ tối, cùng đồng sự chị Trương đặt những cuốn sách đã trả lại lên kệ, vừa đặt hai cuốn thì chị Trương nhận được điện thoại cháu ngoại ngoại phát sốt, chị lập tức trở về.

Thiền Y thấy chị ấy sốt ruột, liền nói: "Giờ cũng không còn việc gì, em sẽ kiểm tra giúp chị. Chị nhanh trỏe về nhìn xem đi."

Chị Trương đi rồi, phòng mượn đọc còn lại mình cô.

Những dãy giá sách ngay ngắn, lối đi hơi hẹp được xếp dày đặc, toát lên mùi thơm nồng của mực. Đây là thư viện lâu đời nhất của thành phố, có lịch sử lâu đời, toàn bộ tòa nhà đã được tu sửa nhiều lần, vẫn còn nhìn thấy màu sắc cổ kỹ.

Một ánh đèn vàng chóng mặt chợt lóe lên trên đầu cô, sau khi xếp một chồng sách, Thiền Y tiếp tục đẩy xe, chậm rãi đi qua dãy giá sách, lúc này cô nhìn thấy một người đang ngồi trên chiếc bàn dài trước cửa sổ, không biết là vào khi nào.

Thiền Y nghi hoặc nhìn hắn, sau đó kinh ngạc phát hiện, người đó là Bạch Quyết Minh!

Đúng vậy, chỉ thấy anh lười biếng dựa vào mép bàn, cầm cuốn sách trong tay, tùy ý lật xem, như cảm nhận được ánh mắt của cô, hơi nhướng mắt lãnh đạm nhìn cô một cái.

Thiền Y khϊếp sợ, đứng thẳng, giả vờ đẩy xe vào như không có chuyện gì xảy ra., trong lòng sông cuộn biển gầm, cuồn cuộn khó tức.

Anh sao lại ở chỗ này?! Tới tìm cô sao? Tìm cô làm gì? Tính sổ?!

Thiền Y nghe thấy trái tim đập bùm bùm kinh hoàng, một cảm giác kỳ quái lan tràn đến từng lỗ chân lông, khiến miệng lưỡi cô khô cứng.

Đứng ở hàng giá sách cuối cùng, đầu óc cô đã hồi hộp đến cực điểm, cô nghe được tiêng bước chân trầm ổn thong thả, chậm rãi hướng về phía cô, như dã thú đang tới con mồi. Trong ánh sáng mờ ảo, Thiền Y hai chân hư nhuyễn, cường tự trấn định đem cuối cùng một quyển sách thả lại chỗ cũ. Cô nâng cánh tay lên, nhón chân, đúng lúc này, một bàn tay duỗi lại giúp cô đặt cuốn sách vào.

Thiền Y ngừng thở, chỉ cảm thấy người nọ dán ở sau lưng, nhiệt độ cơ thể như có như không, hương thuốc quanh quẩn bên mũi. Cô gian nan mà nuốt xuống một ngụm nước bọt, muốn trốn tránh bị anh ôm lại vòng eo.

Bạch Quyết Minh không nói gì, môi dán bên tai cô, bất giác hôn lên, một tay chạm vào đường viền cổ của cô, trực tiếp nắm lấy một bên no đủ mạnh mẽ xoa bóp.

Thiền Y sợ tới mức hai chân nhũn ra, cắn môi nhỏ giọng xin anh, "Không cần..."

Người đàn ông mặc kệ, tay còn lại luồn thẳng xuống, luồn vào trong làn váy ngắn rồi véo lấy nhụy hoa yếu ớt mỏng manh qua lớp qυầи ɭóŧ, không chút nương tay thương tiếc.

Thiền Y run rẩy mà chế trụ cánh tay anh, "Không cần, mau dừng tay..."

Bạch Quyết Minh kéo qυầи ɭóŧ cô xuống, ngón tay cắm vào khe nhỏ, khuấy đảo vài cái, đợi đến khi ướŧ áŧ liền móc cự căn nhét đi vào.

Thiền Y kinh hãi nghẹn ngào, "Đau..."

Người đàn ông dừng lại, ngón tay ấn hộŧ ɭε lêи đỉиɦ môi âm ɦộ, nhanh chóng xoa xoa, một lúc sau cô càng ướt đẫm lợi hại hơn.

Đột nhiên người anh bị xoay lại, lưng dựa vào giá sách, Bạch Quyết Minh khom lưng bế cô lên, côn ŧᏂịŧ giữa háng lại lần nữa chọc vào u huyệt.

Thiền Y cuối cùng cũng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh, dưới ánh đèn mờ ảo vô cùng hờ hững.

"Không cần, không cần..." Nộn huyệt hung hăng bị xâm phạm, hai chân run rẩy dữ dội, chỉ có thể leo lên eo của anh để chống đỡ, "Ba..." Sách trên kệ rơi xuống trong lúc kịch liệt run rẩy, Thiền Y sợ hãi mà nhìn hắn, "Con biết sai rồi, ba ba... Tha con đi, a a..."

Bốn phía một mảnh yên tĩnh, cô không dám kêu lên, ép tiếng rêи ɾỉ xuống, "Mau dừng lại, chịu không nổi..." Dưới thân tiếng nước chảy róc rách, cùng tiếng đánh bạch bạch, khiến hai má cô nóng bỏng, kɧoáı ©ảʍ như nước vọt tới, Thiền Y cắn ngón tay, phát ra tiếng rêи ɾỉ từ cổ họng, "Ưm a hừ... A, cứu mạng a..."

Anh di chuyển càng lúc càng nhanh, vài quyển sách trên kệ bị đập xuống, cảm giác ngứa ngáy do ma sát cấp tốc tích lũy, mị thịt u huyệt như muốn nuốt chửng côn ŧᏂịŧ anh, khiến anh bị bóp nghẹt muốn bắn.

Thiền Y mười ngón véo cánh tay anh, cao trào trong đợt sóng gió, không còn nửa điểm sức lực.

Bạch Quyết Minh rút ra thô hành, để cô từ từ rơi xuống đất, đáy mắt lạnh lẽo chưa giảm.

Thiền Y thở phì phò, thấy vật vĩ đại của anh trước mặt mình, cự vật thẳng tắp không có dấu hiệu mềm đi, thô tráng trước mắt cô, khiến người khác sợ hãi.

"Ba..."

Vừa dứt lời, Bạch Quyết Minh liền nắm mặt cô, đem dương cụ nóng cháy vào trong miệng kiều diễm. Thiền Y nguyên bản có thể tránh đi, nhưng không biết là quá mệt mỏi hay là phản ứng không kịp, để đồ vật kia đấu đá lung tung tiến vào.

Cái miệng nhỏ trong nháy mắt bị nhét đầy, không ngậm được nửa phần, đầu lưỡi tê dại, hô hấp trở nên vô cùng khó khăn, "Ư! Ư..." Cô muốn xin tha, lại nói không ra lời,nước mắt rơi thẳng xuống, lúc này Bạch Quyết Minh buông ra nàng, chỉ cầm tay cô nắm lấy côn ŧᏂịŧ, nhanh chóng vuốt ve, sau đó bắn hết lên mặt cô.

Thiền Y ngồi bệt xuống đất nghẹn ngào, Bạch Quyết Minh nhặt qυầи ɭóŧ của cô, lau ô trọc dưới thân, thu dọn sạch sẽ cho bản thân, liếc nhìn cô một cái, xoay người rời đi.

Thiền Y rốt cuộc nhịn không được khóc lớn lên.

Cô khổ sở không phải bởi vì bị anh xâm phạm, toàn bộ quá trình, anh tuy rằng cường ngạnh, nhưng cũng không thương tổn cô. Cô nói đau, anh liền ngừng lại, cô vừa khóc, anh liền không tiếp tục bắt cô khẩu giao. Nhưng từ đầu tới cuối, anh không nói với cô một câu, ánh mắt lạnh nhạt đến cực điểm.

Ah thật sự tức giận, rời đi như vậy, có phải sau này anh sẽ không để ý cô nữa?

Thiền Y nghĩ đến đây, khổ sở khóc lóc thảm thiết.

Tác giả có lời muốn nói:

- No zuo no die.

(Chinese: 不作死就不會死 or 不作不死): một meme của Trung Quốc, nghĩa là một người sẽ không vướng phải rắc rối nếu không phải người đó tự tìm đến/ đòi hỏi.

Zuo (Shanghainese: 作): Có nghĩa là hành động một cách ngu ngốc để gây sự chú ý.