Chương 4

“Để tôi đưa cô về”. Mục Ly nói.

“Không cần đâu, tôi có thể tự về được”

“Vậy được, tôi về trước đây”

Cô đứng đợi taxi, điện thoại reo lên. Là số của đàn chị trong đoàn làm phim. “Chị Mẫn, tôi nghe đây”

“Diệp Kiều à, tôi đang ở CLB Bóng đêm, cô đến đón tôi được không tôi say quá, mà sợ hãi xung quanh...”

Cô không nghĩ ngợi gì liền lập tức đồng ý ngay. Cúp máy cô bắt xem đến CLB bóng đêm, nhìn thấy nó cô hơi sợ hãi, tiến vào trong âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, cô không khỏi nhíu mày, nhiều người nhìn cô bằng ánh mắt ngả ngớn, trong lòng một trận buồn nôn.

Vào trong thấy mấy người đàn ông đang vây quanh một người phụ nữ, cô thấy gì đó không ổn liền bước nhanh vào. Mẫn Mẫn đang bị ép uống rượu, nhìn cô không còn tỉnh táo nữa.

“Này, mấy người làm gì vậy, chị Mẫn, chị không sao chứ”

“A, Diệp Kiều, cô đến rồi, bọn họ bắt nạt tôi, bắt tôi uống 5 cốc rượu mới cho tôi đi”.

“Hehe, ở đâu xuất hiện thêm cô em xinh đẹp như vậy, ngoan ngoãn theo tụi này, sẽ không bạc đãi cô em đâu”. Tên cầm đầu tóc húi cua bi ổi nói, nhìn cô gái trước mặt thật sự rất xinh đẹp, thuần khiết, khác hẳn với không khí ở đây, nghĩ đến cảnh tượng thân mật cùng cô, gã quyết định dẫn được cô đi.

“Bỉ ổi, có tin tôi báo cảnh sát tội quấy rối không, chị Mẫn, chúng ta đi”. Cô không thể nào ở lại đây thêm được giây phút nào nữa. Họ thật đáng ghê tởm, xung quanh nhạc ầm ĩ, nó khiến tâm trạng cô tồi tệ hơn.

“Khoan đã, chỉ cần cô uống thay cô ta chén rượu này, tôi sẽ bỏ qua cho cô, không thì ai cũng đừng hòng rời khỏi”.

“Được”. Chỉ uống chén rượu nhỏ, cồn hẳn không cao lắm, làm một hơi uống sạch, cô tiến lên đỡ Mẫn Mẫn đi về, đột nhiên cơn choáng váng ập đến, nhìn mọi thứ mờ ảo dần, trước khi cô ngã xuống ai đó đã đỡ cô...

Trong phòng một cô gái kiều mị, khuôn mặt đỏ ửng, đang nằm cựa quậy trên giường trâng, bên cạnh có mấy người đang xì xầm nói truyện.

“Tôi đã chuốc thuốc cho coi ta rồi, anh mau đưa đạo diễn Mục Ly vào đây, lần này chụp thật nhiều ảnh nóng của họ, để xem anh ta còn đắc ý cái gì”.

“Cô làm tốt lắm, Mẫn Mẫn”. Không sai, Mẫn Mẫn đã lên kế hoạch bỏ thuốc cho cô ngủ với Mục Ly, sau đó lấy ảnh đe doạ họ vì mục đích xấu xa, người kia không ai khác là Hạ Phi, ảnh đế dịu dàng trong mắt người đời, ngay cả cô.

Tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang tiếng rêи ɾỉ của cô gái trên giường. Hai người đàn ông cao lớn dìu một người đàn ông đang bất tỉnh. Sau khi đặt người đó xuống giuờng thì lui ra ngoài.

“Được rồi, sự việc còn lại để tôi lo nốt, cô đi về đi”

“Được, có gì gọi cho tôi”. Sau tiếng cao gót cộc cộc ra ngoài, một lúc sau Hạ Phi đang định tiến lên đặt cam xung quanh, thấy mọi việc xắp xếp ổn thoả rồi quay gót đi ra ngoài.

Trên giường, hai người bởi vì bị bỏ thuốc mà cơ thể khó chịu. Mục Ly chạm phải một thứ mát mẻ, để xoa dịu cơn nóng, hắn tiến sát vào cô, bàn tay chạm phải cơ thể của cô, cả hai đều rùng mình, chợt cô tỉnh táo hơn, giật mình sợ hãi, gọi tên hắn. Nhưng giờ đây hắn cũng khi ông còn tỉnh táo, không biết người duoi thân là ai,chỉ làm theo bản năng, khi môi vừa chạm vào cô, cơ thể không kiểm soát được nữa, hôn ngấu nghiến, bàn tay sờ soạng trên người cô. Cô sợ hãi, cố gắng kháng cự, nhưng không được, cô bất lực hai hàng nước mắt chảy xuống, định xắn lưỡi thì bỗng nhiên ai đó đạp cánh cửa xuống, xông vào phòng là một đống người, dẫn đầu không ai khác là Mộ Lãnh Hàn, anh tiến lên kéo Mục Ly ra rồi đấm một cú vào mặt

Nhìn vào cô gái quần ao không chỉnh tề trên giường, anh mím môi, tiến lên bế cô gái còn đang sợ hãi vào lòng, đi ra ngoài.

“Xử lý tốt mọi chuyện”