Chương 14: Ăn Tối Ở Hậu Cung Marocco

Anh ta trông kiêu hãnh ngạo mạn, tôi thầm nghĩ, nhưng đồng thời thần thái vẫn ung dung.

Khoảng sân được thắp sáng bằng bầu trời đêm nạm đầy sao và hai đống lửa lớn đốt bằng lá dừa đặt hai bên cạnh sân.

Nghĩ đến tình cảnh mình bị đối xử như vậy, lòng tôi ào lên cơn chống đối căm phẫn. Sao anh ta lại có thể ép buộc cậu, một người da trắng, người Mỹ, giàu có quyền thế trong xã hội thượng lưu chỉ được phép nhìn hé anh ta qua khe lưới mắt cáo!

Chỉ trong vài giây cậu băng qua khoảng sân trống tiến đến chỗ tù trưởng. Cậu hiên ngang đứng giáp mặt với họ, ánh lửa bập bùng soi sáng trên mái tóc đỏ và đôi mắt giận dữ của cô.

“Messieurs,” tôi kêu lớn, khi mọi tù trưởng đều quay đầu về phía cậu ai nấy đều ngạc nhiên, cậu nói tiếp bằng tiếng Pháp.

“Tôi bị ép buộc đến đây. Nếu một trong các ông hộ tống tôi đến tòa Đại sứ Anh hay Pháp gần nhất tôi sẽ trọng thưởng, bất cứ điều gì các ông yêu cầu!”

Cậu ngưng lại, các vị Sheik nhìn cậu chăm chăm khiến cậu nghĩ rằng họ chắc hiểu được cậu đang nói gì.

“Tôi giàu lắm… rất giàu.” Cậu nói tiếp. “Hãy giúp tôi… làm ơn giúp tôi đi.” Giọng cậu vang lộng khắp trong sân.

Sheik Hassan quay qua nói với một người Moor kế bên, một vị Sheik khác ngồi bên tay trái Tyrone nghiêng đầu thì thầm vào tai anh. Tôi nhìn hết người này đến người khác. Chắc chắn phải có người sẽ giúp cậu chứ!

Tyrone nói tiếng Anh với cậu.

“Không ai ở đây hiểu cậu nói gì đâu.” Anh lạnh lùng nói. “Họ chỉ nói tiếng Berber thôi. Nhưng người bên cạnh tôi đang ra giá một con lạc đà và bốn con cừu để đổi lấy cậu. Ông ta nói rằng ông ta rất hứng thú với người đầy nhiệt tình như vậy, tính khí đó làm cho ông hứng thú muốn đập dẹp nó ra.”

Tim tôi đập dồn trong l*иg ngực, nhưng mắt vẫn nhìn anh thách thức.

“Tôi có nên nhận lời ông ta không? Đối với người vùng này thì giá đó khá lắm đó.”

“Ông dám sao!”

Trong khoảnh khắc cậu hoàn toàn quên béng các tù trưởng, mọi cảnh vật chung quanh, trong mắt cậu giờ đây chỉ còn Tyrone và trận chiến quyết liệt giữa hai người.

“Quyết định là ở cậu đấy!” Anh khăng khăng nói tiếp. “Chuyện này không liên quan đến tôi.”

Cậu thở sâu, kinh hoảng với ý nghĩ là anh ta sẽ trao cậu cho người tù trưởng kia, thế là đời cậu sẽ tàn. Tuy nhiên lòng tự trọng giúp cậu đứng thẳng nhìn đăm đăm vào anh ta, mắt rực lên căm hờn. Nhưng rồi cậu bỏ cuộc. Khóc nấc lên tuyệt vọng cậu bỏ chạy ra ngoài.

Khi chạy đến hàng hiên cậu còn nghe tiếng cười của các vị Sheik đuổi theo. Trên hiên tất cả phụ nữ đều kinh hoảng nhìn cậu. Nhưng vì lịch sự không muốn làm cậu bối rối, họ lại tỏ ra tập trung xuống khoảng sân bên dưới.

Nhạc bắt đầu trổi lên, các bà di chuyển sang phía trên chỗ ngồi của các Sheik.

Hai mươi nhạc công ngồi ở đằng cuối sân, họ đang chơi trống được phụ họa thêm bằng sáo và berdirs, một loại lục lạc.

m nhạc có tiết tấu mạnh mẽ dồn dập, chừng một giây sau một đoàn vũ công xuất hiện trong sân. Tất cả vũ công đều mặc hàng muslin và lụa, trang sức đầy người.

“Đây là các vũ công Tiznet.” Phụ nữ nói tiếng Pháp thì thầm vào tai tôi. “Rất nổi tiếng, kích động lắm.”

Tôi nhớ lại sách của Tyrone có nói vũ công Tiznet có thể đối đầu với các vũ công toàn vùng bắc Phi, bao gồm cả Ouled Nails là các vũ nữ lừng danh về các điệu múa nhục thể rất lạ lùng.

Vũ điệu các cô gái Tiznet trình diễn cũng tương tự như kiểu múa lắc bụng của Thổ Nhĩ Kỳ. Họ vẫn đứng yên một chỗ, nhưng toàn thân lắc lư uốn lượn. Trong ánh lửa vàng những cái bóng khổng lồ của họ hiện ra chập chờn làm cho khung cảnh thêm vẻ kỳ bí, âm u.

Trong lúc họ múa, từ nơi nào đó trong sân vang lên giọng ngân nga cao vυ"t quyện lấy tiếng nhạc. Khi điệu múa chấm dứt các vũ công xếp hàng thành hình vòng cung trên sân khấu. Ngay chính giữa bọn họ, một cô gái bước ra khiến tôi muốn nín thở.

Cô ta còn rất trẻ và thân hình thì tuyệt mỹ, tóc buông dài gắn nhiều châu báu và được bao phủ bằng khăn mỏng màu xanh dương.

“Cô ta sắp múa điệu la Guedra,” bà nói tiếng Pháp lại thì thào với tôi.

Người vũ công qùy xuống, mắt nhắm lại, điệu vũ bắt đầu khi cô ta rung rung cổ tay, rồi cánh tay, cổ, đầu, thân trên, hông, và cuối cùng là toàn thân. Dường như có ngọn lửa nào đấy đang xuyên qua người cô ta, rực lên, tỏa rộng ra cho đến khi hoàn toàn thiêu hủy cô.

Khi cô ta di chuyển chiếc mạng che màu xanh tuột xuống phô bày nửa thân trần. Uốn éo buông thả theo điệu trống dồn dập, thân thể uyển chuyển xoáy lượn nhịp nhàng cô ta giờ đây đúng là một hiện thân của nhục thể.

Tôi chỉ còn biết đứng đấy nhìn, nhận ra cô gái dưới kia càng lúc càng trở nên lả lơi, các động tác nhanh hơn, cánh tay quằn quại như rắn, mắt lim dim, hai cánh môi hé mở cho đến khi người cô ta như đạt đến trạng thái thăng hoa.

Cô ta qủa thật quyến rũ, khêu gợi, nồng nàn không những khơi dậy được lòng rạo rực nơi các vị Sheik mà còn ở toàn thể phụ nữ đang thưởng ngoạn nơi đây. Khán giả ai nấy đều thở gấp gáp, gần như bị thôi miên thân hình họ cũng uốn lượn lắc lư theo từng điệu trống.

Rồi thình lình vũ điệu chấm dứt. Vũ công đã vươn đến đỉnh cao của vũ điệu người xoay tròn kỳ ảo rồi đột nhiên sụp xuống. Tiếng trống cũng ngưng bặt để lại không gian tịch mịch chỉ còn lại tiếng tim đập dồn dập của người xem.

Mọi người dường như bị mê man bởi sự im lặng lạ thường cho đến khi Sheik Hassan giơ tay ra hiệu cho nhóm vũ công đến gần.

Các cô gái chạy túa lại phủ phục dưới chân ông ta, đầu cúi sát xuống đất, tay chắp lại trong tư thế kẻ tôi đòi khuất phục bề trên.

Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác đứng ngắm sự việc diễn ra trước mắt mình, cô gái vũ công mở mắt ra. Sheik Hassan đỡ cô ta đứng dậy và dắt cô ta về hướng Tyrone.

Tôi thấy anh ta ngước lên nhìn cô gái, môi nở nụ cười. Trong lòng dâng lên cảm giác hãi hùng ghê tởm, cậu quay ngoắt đi!