Tôi thầm nghĩ ngồi lắc lư trên lưng lạc đà sao mà giống y như ngồi trên ngọn sóng. Cậu khó mà tưởng tượng được những chuyện đang diễn ra là sự thật, giờ đây cậu đang ngồi ngất ngưởng trong kiệu trên lưng lạc đà. Kiệu được bện bằng sợi gai nhuộm màu, có màn che phía trên.
Loại kiệu này chỉ những người thuộc đẳng cấp cao nhất trong xã hội Saharan mới được sử dụng. Người các giới tầng khác ra đường phải đi bộ, choàng khăn che mặt màu xanh dương hay theo kiểu Hồi giáo phủ kín toàn thân bằng áo choàng haik. Nhờ vào mấy quyển sách đọc trên tàu cậu biết được tên loại áo choàng làm bằng vải giống như vải lều này.
Nhưng mớ sách vở đó đâu có giúp cậu chuẩn bị tinh thần đón nhận một chuyến khởi hành kỳ thú đến thế sau khi xuống tàu. Dường như trong chuyến đi này cậu không còn là cậu nữa mà chỉ là một vật sở hữu của Tyrone. Khi tàu đi dọc theo miền duyên hải Ma Rốc, cậu phải hạ mình hỏi mượn anh vài quyển sách. Cậu đã quá chán với cảnh ngồi hờn giận trong cabin mà dường như càng lúc càng chật chội tù túng với hàng lô rương quần áo mở tang hoang, hay là đi qua đi lại trên boong mà không ai đoái hoài đến mình.
Cái nhịp điệu đơn độc đó chỉ gián đoạn khi cậu phải xuống bếp nấu nướng. Thật không còn gì khổ bằng đứng nhìn những món ngon lành nấu nướng riêng cho Tyrone trong khi phần chừa cho cậu thì toàn là đồ sống, phải tự nấu lấy.
“Tôi ghét nấu nướng quá!” tôi cứ lập đi lập lại không biết bao nhiêu lần.
Thế mà khi xem ông bếp người Hoa làm việc, ít lâu sau mấy món cậu nấu cũng không đến nỗi nào so với lần đầu. Nhưng mỗi lần muốn ăn lại phải vào bếp làm cậu tự ái hơn làm bất cứ chuyện nào khác trên Moulay.
Sáng nay khi sau khi ăn sáng xong cậu lên boong tàu ngắm cảnh bờ biển trong nắng sớm thì rất ngạc nhiên khi thấy Tyrone đã ở đấy đang nhìn vào bờ. Dù không muốn bắt chuyện trước, nhưng không hiểu sao có điều gì đấy ở anh khiến cậu phải lên tiếng.
“Chúng ta đang ở đâu vậy?”
“Nơi mình vừa qua là Agadir, là chỗ mà rặng High Atlas tiếp giáp với biển.”
Dù không muốn thừa nhận nhưng đỉnh núi nâu đồ sộ sắc nét vươn lên sừng sững trên nền xanh dương cuộn sóng của Đại Tây Dương đã gây cho cô ấn tượng vô cùng mạnh mẽ. Những vách đá khổng lồ sóng bủa tới tấp xen kẽ giữa những thung lũng xanh tươi trồng đầy chuối và bắp. Kế đến là một vịnh hình bán nguyệt viền cát vàng, đằng sau là thành phố với những ngôi nhà mái bằng mà cậu đoán là Agadir.
Thành phố ẩn trong thung lũng bao quanh bởi cơ man là cây, khung cảnh đẹp đến nao lòng tôi ước phải chi được chia sẻ cùng với ai đó, nhưng lại không muốn cắt đứt vẻ tĩnh mịch đơn điệu khi người mình muốn nói lại là Tyrone.
Giờ đây cậu còn ghét anh dữ dội hơn là những ngày đầu tiên của chuyến hành trình, có lẽ thời gian duy nhất cậu quên tạm quên người đã hành hạ mình là lúc cậu đắm mình trong sách vở. Cậu không để ý trước đó là tủ sách trong phòng khách có rất nhiều sách, đa số nói về Phi châu và đặc biệt là Ma Rốc. Phần lớn sách viết bằng tiếng Pháp, và cậu thầm cảm kích nền giáo dục mà ba cậu đã tốn gần cả gia tài nhỏ để đào luyện cậu thành thạo thứ ngôn ngữ này.
Lúc đầu cậu không nghĩ có thứ tài liệu nào trong tủ sách đó có thể thu hút được cậu, nhưng sau khi đọc chút ít về lịch sử Ma Rốc, cậu càng muốn biết nhiều hơn nữa. Ngay cả cuộc chiến giữa các bộ lạc cũng làm cậu mê mẩn.
Vì muốn tránh mặt Tyrone, cậu thường vào phòng khách khi anh lên đài điều khiển hay tập thể thao trên boong. Không những anh đi bộ rất lâu mà còn rèn luyện thể lực, thảo nào thân pháp anh rất nhanh nhẹn. Nhưng hễ nghĩ đến chuyện này là mặt cậu nóng lên vì giận – Tyrone đã đoạt đi súng của cậu trong lúc cậu cứ nghĩ là mình khống chế được anh.
Cả hai đều im lặng sau khi Tyrone bảo với cậu họ đã vượt qua Agadir, nhưng rồi lại không nén nổi thắc mắc cậu lại hỏi.
“Mình đang đi đâu?”
“Tôi cũng định nói với cậu chuyện này.
Anh dựa vào thành tàu nhìn về hướng bờ biển. Tôi liếc sang anh nhưng không quay đầu lại, lòng thầm nghĩ không những anh đẹp trai đến điên lên được nhưng còn có vẻ gì đấy thật khó chịu, chắc lại sắp nói điều gì không hay ho đây.
“Chỉ lát nữa thôi chúng ta sẽ rời tàu, vì mình đang đi ngang qua vùng đất trên thế giới gần như không thấy người Âu, cậu phải mặc trang phục như một người Berber và mang litham.”
Đây là tiếng Ả Rập mà, trong sách có nói nó được gọi là mạng che mặt đối với dân Âu Mỹ.
“Tôi không muốn.” Cậu đáp gọn.
Cậu đang cảm thấy phấn khích thám hiểm vùng đất mới, nhưng lại không muốn thừa nhận mình hứng thú bất kỳ điều gì trước âm mưu đen tối của Tyrone. Cậu phải chống đối anh ta đến hơi thở cuối cùng.
“Tôi đã giải thích rồi.” Anh nói với cậu như đang cắt nghĩa cho một đứa bé . “Nơi mình sắp đến có lẽ sẽ nguy hiểm, nên tốt hơn hết là phải thận trọng theo đúng phong tục địa phương.”
“Tôi không muốn đi bất cứ nơi đâu với ông, ông Strome.” tôi trả lời. “Tôi thích cái gì thì mặc cái đó. Nếu ông không thích, thì biện pháp duy nhất là đưa tôi trở lại u châu và chấm dứt hành vi man di mọi rợ đó đi.”
“Nếu tôi mà là quân man rợ, cậu đã phải than phiền kiểu khác khi ở một thân một mình trên tàu với tôi.”
Trong một lúc cậu tròn mắt nhìn anh, rồi khi thấy nét mặt cùng đôi môi nhếch lên chế giễu cậu vội nhìn sang hướng khác, tim thót lại sợ hãi.
“Đồ của cậu để sẵn trong cabin rồi, vào đó thay đi. Đây là lệnh!”
Không muốn bị áp bức đồng thời muốn tỏ ra là mình quả quyết dù có khó khăn đến đâu, tôi nghênh mặt lên.
“Nếu tôi từ chối thì sao?”
“Thì cậu sẽ thấy tôi là một người hầu áo thành thạo lắm.” Tyrone chậm rãi trả lời, kéo dài từng chữ một. “Thật ra trong chuyện này tôi có rất nhiều kinh nghiệm!”
Trước lời nói đầy ngụ ý ám chỉ, leo đỏ bừng mặt rồi quay ngoắt đi xuống bên dưới, người run lên vì giận.
Vào cabin cậu nhìn chăm chăm sửng sốt, toàn bộ đồ đạc của cậu đã bay biến đi đằng nào.
Mọi vật đều biến mất, ngoại trừ một chiềc giỏ gai đựng áo ngủ, một chiếc lược và bàn chải tóc không phải là đồ của cậu.
rồi xoay qua giường cậu thấy một chiếc áo thụng caftan trắng thêu chỉ vàng rực rỡ, một litham hai lớp, và kế bên là áo khoác ngoài haik màu trắng. Loại y phục như vải lều được người Hồi giáo mặc khi ra ngoài, trong bộ áo cải trang này không một ai sẽ nhận ra cậu.
Toàn bộ tiền bạc của cậu cũng không còn, suýt chút nữa là ậu nhào lên boong buộc tội cướp bóc cho Tyrone, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thế nào thì anh cũng làm ngơ sự chống đối của cậu thôi. Hơn nữa, cậu có cảm giác bực bội là anh không hề nói đùa khi dọa thay áo cho cậu nếu cậu không tuân lời.
“Sao chuyện này lại xảy ra cho mình cơ chứ?” tôi lớn tiếng hỏi.
Vì sợ anh, cho dù không muốn thừa nhận điều này, tôi chậm chạp trút bỏ y phục rồi mặc chiếc caftan vào. Mặc áo xong ,Ngắm mình trong gương cậu phải công nhận là bộ caftan trắng thêu chỉ vàng đã góp phần làm cho mái tóc đỏ như ánh lửa càng thêm nổi trội. Nhưng rồi cậu lại buồn bã tự hỏi mình “ăn mặc quyến rũ cho người đàn ông này ngắm để làm gì khi mà anh ta ghét mình cay đắng cũng như mình ghét anh ta?”
Có tiếng gõ cửa bên ngoài, không đợi cho cậu trả lời Tyrone bước ngay vào phòng.
“Cậusẵn sàng chưa?”
“Tôi không biết làm sao mang cái này.” Cậu chìa tấm litham ra.
Anh cầm lấy litham nhìn vào mái tóc xoăn nhẹ nhàng của cậu.
Tyrone nhấc tấm litham choàng ngang mặt cho cậu, phía trên mũi, bàn tay anh chạm vào mặt cậu thật dửng dưng.
“Mình sao giống như búp bê hay một khúc gỗ quá.” tôi cáu kỉnh nghĩ thầm.
Tyrone với chiếc haik trên giường, đợi cậu đứng lên để phủ áo lên người cho cậu, rồi quay người bước ra cửa.
“Mười phút nữa chúng ta sẽ lên bờ. Tiếp viên sẽ chỉ đường cho cậu lên bến đến chỗ tôi đợi cậu. Cậu không được nói gì với tôi cho đến khi tôi dẫn cậu đi lấy lạc đà.”
Nói xong anh bước hẳn ra khỏi cabin.
Chân cậu như quá yếu đứng không vững nữa, tôi ngồi xụp xuống ghế và ngắm mình trong gương.
“Có thể nào cái mớ lùng xùng chỉ chừa có cặp mắt thật sự là cậu không?”
Cậu có cảm giác kinh hoàng là đã bỏ lại bản thân đằng sau, thân thế cậu hoàn toàn biến mất và cậu sẽ không bao giờ được trở lại thế giới cậu từng quen biết nữa. Nhưng vốn lạc quan cậu tự an ủi là cậu chỉ khéo tưởng tượng thôi, chuyến phiêu lưu này chắc chắn có nhiều điều thú vị để kể lại sau này, có lẽ sẽ được lưu lại trong nhật ký nữa.
Khi người tiếp viên đến gọi cậu và lấy cái rổ gai, cậu bước hiên ngang trước mặt anh ta lên boong, quyết không để cho Tyrone nhận ra nếu cậu có sợ hãi bất cứ điều gì.
Khi thấy anh cậu giật mình sửng sốt vì đã quên anh cũng phải ăn mặc theo người địa phương giống như cậu. Bộ y phục của Tyrone toàn trắng, trong chiếc áo thụng như một vị Sheik (tù trưởng bộ lạc Ả Rập), quần serwal bó lại ngay ống chân và ủng da đi ngựa màu đỏ, trông anh rất oai phong. Đầu anh quấn khăn turban trắng, loại khăn chỉ được mang bởi các thủ lĩnh Berber. Bên hông trái anh đeo dao găm đựng trong vỏ cẩn đá qúy.
Nếu không quá ghét Tyrone, tôi phải công nhận chiếc áo thụng này làm cho anh to lớn, uy nghi hơn trong y phục tây phương.
Với làn da rám nắng và đường nét sắc cạnh người ta dễ lầm tưởng anh thuộc về một trong những bộ tộc cổ xưa của miền nam Ma Rốc.
Anh không nói một lời nào với cậu, khi cậu xuất hiện anh đi xuống ván cầu dẫn lên một cầu tàu nhỏ, nơi tàu đang thả neo. Cậu chắc là bến này không phải là bến thường xuyên hoạt động vì phía trên bến có rất ít nhà lớn. Nhà cửa ở đó đều xây bằng đất nhỏ hẹp, xiêu vẹo cũ kỹ.
Nhưng ngay khi bước lên bờ tôi không lưu tâm nhiều đến các tòa nhà hay sa mạc chung quanh, thay vì thế cậu chỉ để mắt đến chú lừa đang đứng đợi họ và còn nhận ra cả một chiếc xe thồ chở bằng lạc đà.
Đám lạc đà đang qùy trên đất, cần cổ dài ngoằng như rắn đang ngoảnh qua ngoảnh lại. Chúng kêu lên những tiếng lạ lùng ghe giống như gầm gừ nghẹn ngào hay òng ọc thật kỳ dị.
Tyrone được đón tiếp bởi những người đàn ông mặc áo thụng xanh dương, đầu đội khăn turban đen. Bọn người này ai nấy cao lớn, uyển chuyển, vạm vỡ. Tóc họ dài đen bóng như lụa, mắt đen, mũi thon. Tôi hiếu kỳ lưu ý là bàn tay họ trông rất mềm mại.
Cậu đoán chừng, và nóng lòng muốn hỏi xem họ có phải là những người được gọi là “người-xanh” hay không, những người được biết như dân du mục sa mạc trong truyền thuyết của miền nam Ma Rốc – hậu duệ Ả Rập và Berber chính thống từ những bộ tộc Regeibat.
Biệt danh của họ xuất phát từ những bộ y phục nhuộm xanh dương. Vì màu nhuộm không chắc nên đôi khi dây lên cả mặt mũi và thân thể. Dù thâm tâm đối kháng Tyrone đến cùng, tôi không thể không hứng thú với nhóm người xanh này cùng đám lạc đà của họ.
Yên lạc đà được trang trí với những đường riềm đính mã não, và đính tua gắn hột đá đủ màu. Tôi cảm thấy những hột đá này hình như làm bằng cách mảnh sứ, nhưng cậu cũng không chắc lắm.
Cậu chỉ có chút ít thời gian nhìn ngắm vòng quanh. Khi Tyrone vẫy tay chỉ vào con lạc đà đang tải chiếc kiệu đen, cậu biết giờ khởi hành đã đến.
Một người xanh giúp cậu lên kiệu, anh tránh nhìn vào mặt cậu dù mặt cậu che kín mít chỉ còn chừa cặp mắt. Tôi bám chặt vào thành kiệu, con lạc đà lóng ngóng trỗi dậy. Đoàn người bắt đầu cuộc hành trình.
Tyrone đi trước dẫn đầu, bọn người xanh cưỡi lừa hay lạc đà chở những kiện hành lý nặng trĩu nối đuôi phía sau.
Tôi bực bội không biết anh ta đưa cậu đi đâu, cậu ước phải chi lúc nãy có thể hỏi anh nhiều hơn. Chung quanh họ toàn là sa mạc, nhưng không có cát, mặt đất toàn là đá trải dài hết dặm này hết dặm khác thật hoang vu không hề có bóng dáng cây cỏ. Tuy thế, sa mạc vẫn có nét đẹp riêng, nền đá đổi những tông màu khác nhau từ xám đen, qua màu đồng thau ửng sắc cam, hay từ màu đồng nâu sang màu son tàu. Giờ đây cậu chỉ cảm nhận được không gian bao la và bầu trời cao thăm thẳm phía trên.
Họ đã đi gần hai tiếng, cảnh sắc không thay đổi gì nhiều, chỉ thỉnh thoảng tôi thấy những tòa nhà thấp thoáng xa xa mà cậu đoán là kasbah. Nhà cửa ở đó nhỏ nhưng được xây bằng đất ngay chỗ dựng nhà nên màu sắc cũng biến đổi khác nhau. Chỉ có một lần cậu thấy được màu nâu sữa của café-au-let, nhìn quanh cậu thấy thì ra là những thân dừa và cây ăn trái bao quanh.
Tyrone không có ý dừng lại dọc đường nên họ vẫn đi tiếp, chậm rãi, không hề nao núng. Thân hình tôi lắc qua lắc lại theo mỗi bước đi của lạc đà, cậu thầm cảm ơn đi kiểu lắc lư này mà cậu không bị chóng mặt. Bỗng thình lình Tyrone đưa tay ra hiệu cho đoàn người dừng lại. Tôi cũng ngạc nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra. Cảnh sắc vẫn không thay đổi và họ cũng chưa đi đến đâu.
Cho ngựa quay đầu, Tyrone đi ngược lại dọc theo đoàn lừa và lạc đà cho đến khi gặp Tôi. Anh ra lệnh bằng tiếng Ả Rập, người cưỡi lạc đà của tôi trả lời và cho con vật qùy xuống.
Tôi nhìn Tyrone thắc mắc.
“Xuống đây!”
Tôi nửa phân vân nửa mừng thoát khỏi cảnh kiệu bị lắc lư không ngừng, cậu vịn tay người nài bước xuống đất. Chân đang mang hài babouches thêu chỉ vàng, đôi hài mỏng làm chân cậu đau nhói bước đi trên nền đá cứng.
“Tôi chỉ cho cậu coi cái này.”
Cậu nhìn anh ngạc nhiên vì chẳng thấy có gì chung quanh họ. Anh dẫn cậu đi thêm một đoạn đến một ụ cao. Khi họ đến gần, tôi không nghĩ gì nhiều chỉ quan tân đến bàn chân đang đau của mình, rồi cậu thấy những khúc xương lớn và một cái đầu lâu.
Đến đây thì Tyrone ngừng hẳn lại.
“Cậu nghĩ thấy xác chết rất là thú vị. Được, ở đây có một cái. Người này đã bị gϊếŧ, phong tục Moorish cấm tuyệt không cho chôn cất nạn nhân cho đến lúc thù của anh ta được trả.”
Tôi thở hắt ra.
Đến giờ thì cậu thấy toàn thể bộ xương nằm trên cát nơi anh ta đã ngã xuống. Diều hâu đã rỉa hết thịt chỉ còn trơ lại xương, hàm răng như đang cười trong chiếc sọ chỉ còn hốc mắt. Xương lóng tay nằm lăn lóc kế bên. Mặt trời, hay có lẽ diều hâu đã phá hủy đi bộ trang phục, nay chỉ còn lại mớ giẻ rách tả tơi đã từng là áo choàng djellaba và khăn turban.
Tôi thở gấp gáp muốn quay đầu bỏ đi nhưng Tyrone với tay nắm chặt lấy cổ tay Tôi giữ tôi lại.
“Tôi muốn cậu nhìn người này.” Giọng anh cứng rắn khinh bỉ. “Hãy nghĩ đến anh ta cũng từng một thời tuổi trẻ, rắn rỏi sống động, lạc quan, có lẽ có tham vọng, và có lẽ đang yêu nữa.”
Anh kéo cậu lại gần hơn.
“Bây giờ anh ta đã chết, hãy nhìn xem anh ta còn lại cái gì.”
“Để tôi… đi!”
Cậu ráng giật tay mình ra khỏi gọng kềm của anh nhưng vô hiệu.
“Cậu thấy ý tưởng chết chóc vui sướиɠ lắm à.” Tyrone tiếp tục. “Đối với tôi chết là một sự phí phạm đáng thương khi nó đến quá mau. Một sự uổng phí khi một thanh niên trẻ trung phải chết vì lòng tham của tên sát nhân hay vì sự tàn nhẫn của người khác.”
Tôi nhắm mắt lại.
Cậu không thể nào chịu đựng nhìn vào bộ xương đó nữa. Cậu thấy như thể lời kết tội của Tyrone cũng kinh khủng như bộ xương không còn chút thịt và hai hốc mắt sâu, nơi đó đã từng là đôi mắt một thời nhìn đời với bao hiếu kỳ.
Đột nhiên cậu thấy mình như sắp ngất, người khẽ chao đi. Tyrone hình như nhận thấy chuyện gì sắp xảy ra, anh buông tay Tôi ra. Cảnh tượng này đã quá sức cậu, Tôi xoay người quờ quạng vấp váp đi trở về kiệu.
Không biết bằng cách nào mà cậu đi được tới kiệu. Đoàn người lại tiếp tục lên đường, Tyrone vẫn dẫn đầu phía trước. Tôi đưa tay ôm lấy mặt mình.
“CẬu thật đã chế giễu cái chết như vậy ư? Có thật là cậu đã xúi David kết thúc tính mạng như thế?”
Mọi chuyện dường như xảy ra đã quá lâu. Tuy nhiên, nếu anh ấy chết, bây giờ cậu hiểu ra cậu sẽ không thể nào tự tha thứ cho mình… hay lãng quên được.
Họ tiếp tục đi thêm một giờ nữa, khi đến gần một nơi trồng rất nhiều dừa đoàn lữ hành dừng lại.
Xuống tới đất, Tôi nhận ra họ đã tới một ốc đảo. Cậu thầm cám ơn những tán lá dừa to bản tỏa bóng mát trong thời tiết nóng bức này. Chiếc khăn che mặt giờ đây nóng chịu không nổi, cậu chỉ muốn vén qua một bên, nhưng sợ phản ứng của Tyrone cậu đành thôi.
Tuốt phía cuối ốc đảo, một người cưỡi lạc đà đã lấy trong đám hành lý ra một miếng thảm màu sắc rực rỡ và trải xuống đất. Tyrone bước lại hướng tấm thảm, cậu đoán chắc anh ta sẽ nghỉ chân ở đó.
Còn đang phân vân không biết mình phải đi đâu thì Tyrone quay lại vẫy tay ra hiệu cho cậu. Tôi đi theo anh, lòng hăng hái hơn bao giờ vì đã quá khát và ít ra trong giữa cái sa mạc mênh mông này cậu không cần nấu nướng. Tyrone ngồi khoanh chân trên thảm như kiểu ngồi phương đông, TÔI cũng bắt chước .
Thức ăn được dọn ra trước mặt họ. Người hầu đem tới một bao da dê dùng để đựng nước, rồi rót ra những chiếc ly thủy tinh. Tôi chỉ muốn uống ngay nhưng cảm thấy mở mạng ra trước mặt người hầu không đúng với phép tắc nên đành phải đợi.
Cuối cùng thì hai người hầu cũng bỏ đi sang nơi khác. Tôi lưu ý rằng mặc dù những người cưỡi lạc đà và các người khác trong đoàn ngồi ở cuối ốc đảo, họ đều quay lưng lại để tỏ ra tôn trọng tư ẩn của chủ nhân.
“Giờ thì cậu uống được rồi.” Tyrone nói với cậu.
Tôi cảm kích biết bao, cẬu vén mạng ngay qua một bên uống một hơi không ngừng. Nước có vị hơi mằn mặn, nhưng lúc này cậu chỉ cần có gì uống là được.
“Cậu không sao chứ?”
Đó là lần đầu tiên anh ta tỏ ra đôi chút quan tâm đến cậu. Cậu đoán anh ta chắc không nghĩ đến phản ứng của cậu với xác chết, mà chỉ lo cậu bị xây xẩm với kiểu ngồi lắc lư đó.