Chương 4: Khám bệnh

Anh kiềm chế trái tim đang đập kinh hoàng, mở cửa phòng giúp cô. Mùi hương cơ thể cô xen lẫn với mùi nước khử trùng trong bệnh viện kí©h thí©ɧ khoang mũi của Phong Vĩnh Minh, khiến anh hơi ngẩn ngơ.

“Cô Lâm, mời cô cởi nội y ra trước rồi nằm lên giường.” Phong Vĩnh Minh ho khan, muốn che dấu tâm tư của mình.

Gò má Lâm Lang ửng hồng, nhưng cô không phản bác lại mà chỉ ngoan ngoãn cởϊ qυầи lót ren màu trắng, đặt sang bên cạnh. Cô nằm lên giường khám, không dám giang hai chân ra. Phong Vĩnh Minh chỉ có thể nhìn thấy khe thịt nho nhỏ giữa hai chân khép chặt của cô.

Hầu kết của Phong Vĩnh Minh khẽ nhúc nhích. Anh tiến lên đặt tay trên đùi cô, từ từ tách hai chân cô ra. Lâm Lang vẫn e thẹn không muốn, nhưng bù lại tay anh khoẻ, nửa người dưới của cô vẫn bại lộ trong không khí.

Hai chân cô tách ra thành tư thế chữ M. Ngón chân trắng nõn như ngọc hơi cuộn lại vì xấu hổ. Âʍ ɦộ cô cực kỳ no đủ, bên trên bóng loáng không một sợi lông. Nấp giữa hai cánh hoa là âm đế phấn nộn, vì chưa bị ai chơi đùa nên chỉ nép mình trốn giữa khe thịt. Âʍ ɦộ hơi ướŧ áŧ, xuống một chút nữa là cúc huyệt đang co chặt.

Lâm Lang nằm trên giường một lúc lâu mà không thấy anh hành động nên bắt đầu lo lắng. Tràng cảnh này kí©h thí©ɧ não bộ Phong Vĩnh Minh, khiến hơi thở của anh dần trở nên dồn dập.

Anh cởi găng tay y tế ra, không muốn cảm thụ cảnh hương diễm này qua lớp mảnh mỏng đó. Ngón trỏ và ngón cái của anh tách âm môi, để lộ âm đế xinh đẹp: “Thả lỏng đi, cô thế này sẽ tự làm đau mình đấy.”

Dứt lời, anh vân vê chơi đùa âm đế của cô, khiến nó sưng lên, hồng nhuận trong tay anh. Cánh hoa nhanh chóng không che nổi âm đế nữa, còn chủ nhân của nó thì bị kí©h thí©ɧ bắt đầu thở gấp, đôi mắt luôn lạnh lùng đã nhuộm tìиɧ ɖu͙©. Tất cả mọi thứ rơi vào mắt Phong Vĩnh Minh, anh cong môi khẽ cười.

Thấy âm đế bắt đầu đinh ướt hồng hào, da^ʍ thuỷ trào ra ngoài, anh cắm ngón tay vào trong âʍ đa͙σ của cô. Hai ngón tay tách mở hai cánh hoa, âm đế liền nở rộ trước mặt Phong Vĩnh Minh như một đoá hoa. Kẹp mở âʍ ɦộ trên tay Phong Vĩnh Minh đút vào, cảm xúc lạnh lẽo kí©h thí©ɧ âʍ đa͙σ, mở toang âʍ đa͙σ của cô ra. Âʍ ɦộ khép kín lập tức nở rộ, thoạt nhìn vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Lâm Lang rên lên, vô thức khép chân lại. Nhưng Phong Vĩnh Minh lại mạnh mẽ đè chân cô. Cô kêu lên: “A… ưm… hơi đau…”

Có thể không đau ư?

Phong Vĩnh Minh cúi đầu nhìn. Đường hành lang chưa từng bị ai mạnh mẽ chà đạp có màu đỏ hồng hào, nhìn vào thêm chút nữa là màиɠ ŧяiиɧ mỏng như cánh ve. Âʍ ɦộ của xử nữ bị banh ra đến mức này, không đau mới lạ.

Anh cầm điện thoại chụp một bức ảnh, đặt làm hình nền. Sau này chỉ cần vừa mở điện thoại ra là có thể trông thấy làn váy bị cuốn lên bên hông Lâm Lang, bên dưới không có thứ gì che đậy, để lộ âʍ ɦộ xử nữ sạch sẽ thuần khiết.

“Một chút là đỡ ngay.” Anh thấy cô đáng thương vô cùng, bèn dỗ: “Đợi chút nữa là hết đau thôi.”

Anh lướt một vòng trong âʍ ɦộ rộng mở. Ngón tay thô ráp ma sát âʍ ɦộ non mịn. Lâm Lang run lên, nức nở nói: “Ngứa… hơi ngứa… A… Ưm… đừng sờ ở đó… ngứa…”

“Ngứa ở đây?” Với tư cách là bác sĩ, anh có thể nhanh chóng tìm thấy điểm mẫn cảm của cô. Sờ đến một ụ thịt mềm, anh xấu xa xoa nắn mấy cái, quả nhiên nghe thấy Lâm Lang rêи ɾỉ lớn tiếng hơn.

“A! Ưm… ưm… Aaaaa… Đừng sờ nơi đó…”