Chương 5: Anh nói vậy là có ý gì?

Dịch nhờn chảy đầy tay anh, nhanh chóng trượt xuống cúc huyệt qua khe mông. Đôi mắt sắc của Phong Vĩnh Minh tối sầm lại. Anh liếʍ da^ʍ thuỷ trên tay, vị ngọt hơi tanh. Anh nói: “Ừm, rất khoẻ mạnh.”

Anh tạm thời buông tha cho phía dưới, tiến lên cởi thắt lưng của cô. Lâm Lang đè lên bàn tay không yên phận của anh. Phong Vĩnh Minh liền nhướn mày: “Không phải là khám toàn thân à? Cô Lâm không khám ngực sao? Lỡ có khối u thì sao?”

Nói rồi, anh lại nhéo ngực cô qua lớp vải. Cảm xúc còn rất đầy đặn.

Quả nhiên Lâm Lang lặng thinh mất một lúc rồi vẫn chớp mắt nói: “Vậy anh nhẹ chút, ban nãy đau quá.”

Anh nở nụ cười khẽ, kéo váy xuống bên hông cô. Cô mặc Bra trắng ren, lớp áo bao lấy hai bầu vυ" cao vυ"t phập phồng.

Lúc này Lâm Lang gần như đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cơ thể ửng hồng vì thẹn thùng. Tay cô không biết để đâu, chỉ đành nắm lấy váy.

Thật dâʍ ɖu͙©, chỉ muốn ăn cô ngay tại đây. Phong Vĩnh Minh thầm nghĩ trong lòng, nhưng anh vẫn chưa chơi chán.

Anh kéo hai vυ" ra khỏi bra. Cặρ √υ" trắng nõn, tròn đầy, núʍ ѵú màu hồng nhạt, quầng vυ" cũng nho nhỏ đáng yêu. Đầu ngón tay anh khẽ vân vê xoa nắn, cảm nhận xúc cảm mềm mại trong tay mà cứ như ăn phải kẹo đường. Anh dùng đầu ngón tay xoa núʍ ѵú, sau đó lại kẹp nó giữa hai ngón tay.

“Ưm… A… Aaaa… ưm… Aaaaa… sao lại ngứa vậy…” Lâm Lang nắm chặt tay anh, hòng ngăn tay anh tiếp tục đùa bỡn: “Đừng làm nữa… Aaa… Ưm…”

“Cô Lâm, bộ ngực của cô…” Anh chơi hai núʍ ѵú đỏ bừng, đôi mắt sau gọng kính ánh lên vẻ nguy hiểm, “Thật con mẹ nó quá đĩ thoã…”

Lâm Lang sửng sốt hỏi lại: “Anh có ý gì?”

Phong Vĩnh Minh ngồi giữa hai chân cô, cầm chặt đầu gối của cô đè lên trên. Đây là tư thế chữ M có thể thừa nhận toàn bộ của anh. Anh dịu dàng cười nói với cô:

“Ý là anh muốn chơi em rồi, bé cưng.”

Anh đẩy qυყ đầυ tiến vào. Lâm Lang ăn đau liền giãy người lên. Tuy âʍ ɦộ của cô đã được banh rộng ra nhưng vẫn rất khó khăn để ăn trọn dươиɠ ѵậŧ của anh.

“Đau… huhu… đừng cử động… tôi bảo anh đừng cử động mà…”

Lâm Lang ngẩng đầu lên lườm anh. Chỉ là lúc này sắc mặt cô ửng hồng, đôi môi đỏ tươi, thoạt nhìn chẳng hề có sức uy hϊếp gì. Anh nhẫn nhịn du͙© vọиɠ dưới hạ thể, không nhanh không chậm xoa nắn mông cô, nói: “Sao vậy bảo bối, lát nữa là không đau rồi.”

Dứt lời, anh chậm rãi đâm về phía trước, trên trán đã thấm ướt mồ hôi. Âʍ ɦộ của cô thật sự quá chặt, anh chỉ đành xoa mông để cô thả lỏng.

Trong khoảnh khắc chạm đến màиɠ ŧяiиɧ, Phong Vĩnh Minh cắn răng hất eo, đâm lút cán vào trong. Hạ thân của hai người dán sát vào nhau. Anh còn cod thể cảm nhận da^ʍ thuỷ tưới lên bụng anh.

Lâm Lang bị đâm hét ầm lên, hạ thân như bị ai xé toạc. Cô rưng rưng nước mắt đẩy ngực anh ra: “Á… Aaaa… ra ngoài! Tôi đau quá! Aaaa…”

Tiếng hét của cô khiến Phong Vĩnh Minh cực kỳ đau lòng, dươиɠ ѵậŧ sung sướиɠ như được ngâm trong suối nước nóng. Đến cả mã mắt trên qυყ đầυ cũng hơi hé ra, dốc sức hút da^ʍ thuỷ tận sâu trong âʍ ɦộ của cô. Nhưng anh còn quan tâm Lâm Lang hơn, lòng đau như cắt, vội vàng ôm cô, hôn lên nước mắt của cô: “Bảo bối đừng khóc, em còn khóc nữa là anh không nỡ chơi em mất, nhé?”

“Hu… hu hu… hu hu hu… Nhưng mà tôi đau lắm…” Hai tay cô chống trên ngực anh, nước mắt lưng tròng khiến lòng anh mềm nhũn: “Đừng nhúc nhích được không? Xin anh đó?”