Chương 3: Về nước

Vừa xuống sân bay, Lâm Lang xem lại tình tiết trong kịch bản một lần nữa.

Đây là một cuốn truyện tổng tài bá đạo. Nữ chính An Tinh Không gia cảnh nghèo nàn. Đôi cha mẹ hèn kém của cô ta bán cô ta cho nam chính Lệ Mặc Bắc làʍ t̠ìиɦ nhân, sau này tạo nên kịch bản tình yêu ngược luyến máu chó. Nhân vật của Lâm Lang là ánh trăng sáng kiêm bạn gái cũ của nam chính. Sau khi về nước, cô nối lại tình xưa với Lệ Mặc Bắc một thời gian ngắn. Nhưng lúc này, nữ chính đau lòng muốn chết lại phát hiện ra mình mang thai, được nam phụ Phong Vĩnh Minh giúp đỡ chơi trò vợ yêu mang bầu chạy trốn.

Năm năm sau nữ chính dẫn con trai thiên tài từ nước ngoài trở về, vô tình gặp lại Lệ Mặc Bắc. Sau khi cô ta đi, Lệ Mặc Bắc mới biết rốt cuộc mình yêu ai nên hoàn toàn tỉnh ngộ, bắt đầu quá trình theo đuổi vợ. Lúc này ánh trăng sáng đột nhiên thay đổi bám riết lấy anh ta, liên tục ra tay hãm hại nữ chính. Kết truyện viên mãn, nam chính thành công theo đuổi vợ cũ, nhốt người đã từng là ánh trăng sáng vào tù, trải qua thời gian hạnh phúc dâʍ ɖu͙© không biết xấu hổ với nữ chính.

Trong thời gian giúp đỡ nữ chính dưỡng thai, nam phụ Phong Vĩnh Minh cũng đã yêu cô ta, nhưng cuối cùng vẫn đành nhường bước trước ánh hào quang của nam chính, lặng lẽ đứng xa xa bảo vệ An Tinh Không.

Lần này Lâm Lang về nước cũng gần với thời điểm An Tinh Không mang thai.

Sau khi hạ cánh, cô xuống máy bay đi về phía sảnh đón khách. Ở đó đã có mấy người đàn ông mặc âu phục, bọn họ cung kính cúi người: “Cô Lâm.”

Lâm Lang ngẩng đầu nhìn Lệ Mặc Bắc đứng trong đám đàn ông mặc đồ đen. Anh ta nhếch môi, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng hai tay run rẩy đã tiết lộ cảm xúc hồi hộp của anh ta.

Lệ Mặc Bắc chủ động đến gần Lâm Lang, lịch thiệp khoác eo cô, hạ giọng nói: “Ngồi máy bay mười mấy tiếng chắc là mệt lắm. Anh đã đặt nhà hàng ở tầng thượng rồi, ăn tạm chút gì đó đã.”

Dứt lời, anh ta hồi hộp nhìn chằm chằm vào miệng Lâm Lang, chỉ sợ cô từ chối.

“Được.” Lâm Lang vén tóc mai ra sau tai, không bài xích việc anh ta tiếp xúc cơ thể với mình.

Dù sao thì ở thế giới này, cô cũng là cô chiêu nhà giàu duy nhất, sớm đã quen với cảnh nịnh nọt này rồi.

“Chiều nay em muốn đến bệnh viện của Phong Vĩnh Minh.”

Lệ Mặc Bắc lập tức tiếp lời: “Anh bảo Tiểu Trương đưa em đi.”

Hai người dùng bữa trong nhà hàng, nói chút chuyện thời cấp ba, bầu không khí sôi nổi hẳn lên. Lâm Lang chỉ ăn được một chút đã chống cằm, quay ra nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Lệ Mặc Bắc cũng không ăn nữa, chỉ ngẩn người nhìn chằm chằm vào sườn mặt của cô.

Buổi chiều, Lâm Lang bước xuống xe, đi thẳng vào bệnh viện tư nhân của Phong Vĩnh Minh. Cô không cần hẹn trước, chỉ nói đôi lời với y tá trực là đã có thể chỉ định được Phong Vĩnh Minh.

Phong Vĩnh Minh mới ngủ trưa dậy, nhận được điện thoại thì liền sửng sốt. Anh tùy tiện khoác áo blouse đi ra ngoài. Lâm Lang hẹn khám toàn thân, anh cũng không muốn để ai khác khám cho cô, kể cả bác sĩ nữ cũng không được.

Lúc trông thấy Lâm Lang đã nhiều năm không gặp, hơi thở của anh như khựng lại một giây.

Rõ ràng Lâm Lang có chú trọng đến cách ăn mặc. Cô vẫn mặc kiểu đồ như thời cấp ba, trông cực kỳ thanh thuần. Gương mặt cô chỉ lớn cỡ bàn tay anh, đôi chân thẳng tắp giấu trong lớp váy lụa trắng, trông xinh đẹp hơn An Tinh Không nhiều. Cô vẫn để mặt mộc không trang điểm, nhưng lại vẫn có thể bắt hết tim của mọi người làm tù binh.