Chương 3

Đêm khuya, Tuế Tuế trốn ở dưới mái hiên ăn cơm thừa canh cặn lạnh rớt. Trong lòng nàng đang nghĩ đến chuyện gì đó, một bóng đen bất ngờ nhảy ra từ phía sau khiến cho nàng hoảng sợ đánh đổ chén trong tay.

"Nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?"

Nam hài khoảng mười một mười hai tuổi cười hì hì xoa xoa tay, đi đến bên cạnh Tuế Tuế ngồi cùng nàng ở bậc thang trước phòng.

"Không nghĩ gì cả, ngược lại là ngươi, sao cứ như hầu tử chạy ra trốn vào, đánh đổ cơm tối của ta. Đêm nay ta lại phải đói bụng rồi."

Tuy giọng điệu của Tuế Tuế hơi oán giận, nhưng thật ra trong lòng cũng không để bụng.

Nam hài trước mắt là tiểu thái giám gác đêm trong chính viện, tên là Tiểu Trụ Tử.

Tuế Tuế mới đến vương phủ hơn hai tháng nên chưa từng giao hảo với ai. Chỉ có lần đó ngẫu nhiên được lệnh đưa xiêm y của chủ tử vào trong chính viện. Bởi vì chưa ăn cơm nên lúc đi trên đường suýt ngã do ngất xỉu.

Là Tiểu Trụ Tử đỡ lấy nàng rồi cho nàng một cái bánh bao. Từ đó về sau hai người từ từ trở thành bạn bè.

Tiểu Trụ Tử nhìn thoáng qua cơm thừa canh cặn trên mặt đất rồi thở dài lấy ra một củ khoai lang nướng còn nóng từ trong ngực đưa cho Tuế Tuế.

"Đám người Đào Chi lại bắt nạt ngươi sao?"

Tuế Tuế gật gật đầu.

Tiểu Trụ Tử chỉ có chút tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngươi nói ngươi sao lại để cho người ta bắt nạt chứ? Lớn lên với khuôn mặt như vậy cũng không kém các nương nương trong cung…"

Tiểu Trụ Tử hầu hạ ở tiền viện. Mặc dù chỉ là người trông cửa ban đêm, nhưng thường xuyên ở bên cạnh chủ tử. Trong phủ này chỉ có hai thị thϊếp Trần thị và Triệu thị cũng đã gặp qua.

Người bên ngoài đều nói Trần cô nương xinh đẹp còn Triệu cô nương thanh tú. Nhưng theo tiểu Trụ Tử thấy hai người này còn già hơn tuổi nhiều.

Huống chi Vương gia tuổi trẻ, chưa có chính thê. Hắn cũng không lưu luyến gì ở hậu viện. Với tình hình này một khi ai ở trong phủ lọt vào mắt Vương gia sẽ có một khoảng thời gian được sủng ái.

Nếu có thể sinh hạ đứa con đầu lòng của Vương gia trước khi Hoài Vương phi vào phủ, vậy thì địa vị sau này coi như ổn định.

Hiện giờ người trong phủ chỉ cần có chút tư sắc đều ngóng trông bay lên cành cao, chỉ có người thực sự có mỹ mạo này muốn xuất phủ.

Tiểu Trụ Tử cảm thấy Tuế Tuế có chút ngốc.

Hắn dùng bả vai nhẹ nhàng đυ.ng đυ.ng Tuế Tuế nói: "Tỷ tỷ tốt, chuyện lần trước ta nói với ngươi ngươi nghĩ thế nào. Rốt cuộc có muốn làm hay không?"