Chương 6

Người luôn lặp đi lặp lại hơn trăm ngàn lần họ là anh em ruột, cuối cùng vẫn thoát ly quỹ tích vốn có, trượt xuống vực sâu.

Bọn họ kém nhau năm tuổi, phá vỡ quan hệ với nhau là ba năm trước.

Tất cả bắt đầu vào năm thứ hai sau tai nạn xe hơi của ba mẹ, Minh Đàm lúc đó vừa tròn 20 tuổi.

Khoảng thời gian đó anh phát hiện cô hình như có tâm sự, hơn nữa càng ngày càng im lặng ít nói, vì thế chọn một ngày nghỉ phép muốn cô chia sẻ với mình, bổn phận của một người anh trai là soi sáng cho em gái mình khi con bé gặp vấn đề.

Anh luyên thuyên về những câu nói xưa rằng người ta sẽ bối rối khi đến một độ tuổi nhất định và nếu bị bắt nạt thì phải nói với anh trai mình, mà Minh Đạm dựa vào bên cạnh bàn, thờ ơ chơi với một viên bi, đến khi anh nói xong, ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt hơi tái, lại mỉm cười: "Anh, vấn đề của em là, em nghĩ là mình yêu anh mất rồi.”

Lộc cộc

Viên bi bị cô đùa bỡn trong tay lăn đi, rơi xuống đất.

Cạch một tiếng.

Phải mất một thời gian dài Trần Tông Nguyệt mới chấp nhận được việc em gái yêu mình.

Khoảng thời gian sau khi ba mẹ qua đời, Minh Đàm luôn mơ thấy ác mộng, vì thế phòng bọn họ kề sát nhau, để tiện cho Trần Tông Nguyệt có thể nghe thấy động tĩnh, kịp thời chạy đến lo cho cô.

Anh không khóa cửa, tiện cho cô có vấn đề gì có thể chạy đến cầu cứu anh ngay,

Cửa phòng Minh Đàm cũng luôn không khóa, để tiện cho anh có thể tiến vào kịp thời.

Lúc trước sắp xếp như vậy là vì anh trai có thể quan tâm đến cô bất cứ lúc nào, sau ngày hôm đó đã thay đổi.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, Trần Tông Nguyệt luôn có thể nghe thấy tiếng cô dựa vào tường thủ da^ʍ, nghe thấy cô ngửa đầu thở dốc, nghe thấy cô cúi đầu gọi tên anh...

Nghe cô hét lên: "Anh ơi.”

Trong lúc cô lêи đỉиɦ, tiếng rêи ɾỉ cũng kéo dài một lúc.

Ngày hôm sau, cô bước ra khỏi cửa phòng như không có gì xảy ra, ngửa mặt lên, mỉm cười, nhìn anh, hét lên với cùng một giai điệu: "Anh-"

Trần Tông Nguyệt cũng bắt đầu nhặt được bαo ©αo sυ đã mở hoặc chưa mở trong phòng cô, ở đầu giường, dưới gối, sâu trong tủ quần áo —— anh chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, cũng chưa từng chạm qua thứ như vậy, chỉ có thể là do Minh Đàm dùng để bọc cái gì đó để thủ da^ʍ.

Mà trong phòng cô cũng tràn ngập mùi hương trong sáng, cô thích dùng nước hoa có mùi hoa hồng, thường dùng thương hiệu lưu hương lâu dài, vì thế cho nên mùi hương đó cũng xuất hiện ở mỗi ngóc ngách trong phòng anh, ngày đêm không ngừng quấn lấy anh.

Nhưng khi anh gõ cửa phòng hỏi thăm, cô vẫn ngẩng một gương mặt ngây thơ thuần khiết lên: "Sao anh?"

Tâm sự nặng nề của Minh Đàm sau khi tất cả những điều này được tiết lộ cũng tan thành mây khói, bắt đầu không kiêng nể gì, biến người bối rối tràn đầy tâm sự thành Trần Tông Nguyệt.

Cho đến ngày đó, anh ngồi ở nhà thức đến hai giờ sáng, mới thấy Minh Đàm về nhà trong trạng thái say khướt được một nam sinh đỡ vào.

Cô uống đến đỏ mắt, cả người đều tựa vào trong ngực nam sinh, lúc ngẩng đầu nhìn anh vẫn luôn cười: "Anh ——"

Trần Tông Nguyệt mặt không đổi sắc kéo cô lại, có trật tự nói lời cảm ơn với nam sinh kia, lại bảo dì giúp việc đi chuẩn bị canh tỉnh rượu cho cô, Minh Đàm tựa vào vai anh, tay lại nắm lấy nam sinh kia không buông ra: "Đừng mà, không muốn cậu đi đâu, cậu ở lại với tôi đi mà——"