Chương 7

Cô nhẹ nhàng cười, hơi thở ấm áp phun lên cổ Trần Tông Nguyệt.

Cô hơi ngửa đầu, dán vào tai anh, giọng nói nhẹ nhàng: "Anh không cần em, vậy em tìm bạn trai mới, để xem trời cao đất rộng này em có thể thích người khác hay không, rồi sẽ quên anh, được chứ?"

“Em sẽ bảo cậu ấy đeo bao mà, anh đừng lo nha——"

Sắc mặt Trần Tông Nguyệt không thay đổi, tay nắm chặt cổ tay cô.

Anh ngẩng đầu nhìn nam sinh còn đang do dự không biết làm sao, giơ tay tách bàn tay Minh Đàm nắm chặt ngón tay cậu ra: "Thật sự rất xin lỗi, con bé đang say, xin cậu đừng để ý—— ở đây không dễ bắt xe lắm đâu, để tôi bảo tài xế đưa cậu về.”

Anh ôm em gái vào lòng, tiễn người nọ đi, sau đó khom lưng bế Minh Đàm lên, đi về phía căn phòng đã lâu không khóa của cô.

Căn phòng đang chờ anh đẩy cửa vào.

Từ nhỏ Trần Tông Nguyệt đã là con nhà người ta, là niềm kiêu hãnh của ba mẹ.

Anh dịu dàng, hiểu chuyện, có kế hoạch, lúc ba mẹ qua đời, anh chỉ mới tốt nghiệp đại học được một năm, khó khăn lắm mới tới hai mươi ba tuổi, có thể gánh vác gánh nặng của công ty, ở nhà dưới sự dạy dỗ của những người lớn khác bắt đầu vừa học cao học vừa xử lý công việc, anh luôn sắp xếp cuộc sống của mình rất có trật tự, chưa bao giờ cần bất kỳ ai quan tâm nhiều đến mình.

Và vào ngày đó, cuộc sống của anh đã bắt đầu trật bánh.

Trần Tông Nguyệt đóng cửa lại, đặt Minh Đàm lên giường.

"Nghỉ ngơi đi, đừng nháo.”

Anh cúi đầu nói, đưa tay đè cánh tay cô mò mẫm lung tung, hiếm thấy gọi tên cô: "Minh Đàm.”

Cô nheo mắt lại và mỉm cười: "Anh ơi..."

Cô đã gọi anh là "anh" vô số lần trong căn phòng này, khi họ có một bức tường cách nhau, đồ chơi nhỏ của cô bị mắc kẹt giữa hai chân, cô ngửa đầu dựa vào tường, mềm mại gọi tên anh.

Giờ phút này, cô cố ý nói lại giọng điệu đó, gọi anh hết lần này đến lần khác, ngón tay vuốt ve cổ tay anh, híp mắt: "Anh đoán hôm nay tụi em uống muộn như vậy là đã làm bậy gì với nhau rồi?"

Ảo tưởng tìиɧ ɖu͙© của Trần Tông Nguyệt là một chương vắng bóng trong cuộc đời của anh, anh bị kỷ luật nghiêm khắc khi người trẻ dễ rung động nhất, lại mất ba mẹ vào lúc trái tim dễ rung động nhất, vì thế cuộc sống tình cảm của anh trống rỗng, nội dung liên quan đến tìиɧ ɖu͙© chỉ liên quan đến mặt cắt ngang của các cơ quan trong lớp sinh lý.

Anh không nghĩ đến tương lai anh sẽ yêu đương, hay là kết hôn với loại người nào, cũng không ngờ là đối tượng tưởng tượng tìиɧ ɖu͙© của anh sẽ là em gái anh —— cô dẫn dắt anh, trầm giọng nói: "Hôm nay tụi em ra ngoài chơi với mấy anh trai trong đội bóng rổ của trường, anh đoán xem em và bọn họ đã làm chưa?"

Trần Tông Nguyệt hít sâu một hơi, gằn giọng với cô: "Minh Đàm!"

“Anh đoán xem đi, bọn họ có sờ ngực em, banh chân em ra, đút ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и em không?”

Lúc Trần Tông Nguyệt bế cô vào, trong phòng chỉ bật đèn ngủ, đôi mắt của cô trong ánh đèn lấp lánh, chân vặn vẹo, kéo váy lên, banh hai chân ra, cô nhỏ giọng cười: "Sau đó bắn vào bên trong, bắn đầy tinh vào l*и em.”

Nam sinh tuổi dậy thì luôn thích nói những lời tục tĩu không chịu nổi, Trần Tông Nguyệt cũng từng ở đội bóng rổ của trường, biết một số người tϊиɧ ŧяùиɠ lên não lại tràn đầy tinh lực khi chờ đợi sẽ xấu xa thảo luận những gì, trước kia khi nghe được những lời đó anh luôn nhíu mày né tránh, giờ phút này lại tránh không thoát, bị ép ở chỗ này nghe em gái trước kia cho rằng ngoan ngoãn hiểu chuyện thích thẹn thùng nói chuyện càn rỡ.