Chương 5

“... Là người nhà, tôi là anh trai của cô ấy.”

Giọng nói của Trần Tông Nguyệt hơi khàn khàn: "Thân thể cô ấy từ nhỏ không tốt lắm, nhưng không có bệnh nặng gì, ngày cô ấy viết là… ngày ba mẹ tôi qua đời vì tai nạn xe hơi.”

"Tôi xin lỗi.”

Bác sĩ sửng sốt một chút, ấn bút bi trong tay: "Tình trạng của bệnh nhân này khá đặc biệt, nguyên nhân cụ thể chúng tôi vẫn chưa rõ lắm, lo lắng có thể kí©h thí©ɧ bệnh nhân, bởi vậy cũng không dám tùy tiện nói cho cô ấy biết ngày tháng rõ ràng. Sáng nay lúc kiểm tra phòng, chúng tôi đã xuống hội chẩn ở khoa tâm thần, đến lúc đó sẽ cùng ngài nói chuyện chi tiết về vấn đề này. ”

Anh ấy nói xong, chỉ vào hướng của văn phòng: "Văn phòng bác sĩ ở đó, nếu anh có bất kỳ câu hỏi nào, anh có thể nhấn chuông hoặc đến để tìm chúng tôi.”

Trần Tông Nguyệt không biết nên nói gì, chỉ gật đầu cảm ơn.

Trong một ngày anh đi qua lại hai khoa, cuối cùng kết luận là Minh Đàm bị ám ảnh đối với cảnh tượng ba mẹ qua đời, lại gặp phải cảnh tượng tương tự sau đó kích hoạt phản ứng căng thẳng, vì thế ký ức quay trở lại năm năm trước, lúc vẫn chưa có chuyện gì xảy ra —— quay lại lúc mà ba mẹ bọn họ vẫn chưa qua đời, bọn họ cũng chỉ là anh em bình thường mà thôi.

Tình trạng của Minh Đàm vẫn chưa ổn nên anh vẫn chưa nói sự thật cụ thể cho cô biết, Trần Tông Nguyệt dỗ cô ngủ xong ra ngoài phòng bệnh ngồi, nói chuyện điện thoại với bạn.

Hôm nay anh vội vã quay về nên đã bỏ lỡ tiệc cưới của đối phương, nên phải nói lời xin lỗi người ta.

"Ừm, con bé vẫn ổn, đang nghỉ ngơi.”

Trần Tông Nguyệt nhìn vào phòng bệnh: "Không thể có mặt để chúc mừng các cậu, thật sự rất xin lỗi, lần gặp mặt sau sẽ chúc mừng các cậu thật đàng hoàng.”

Đối phương vừa mới kết hôn, tâm trạng rất tốt, giờ phút này chắc là còn đang tụ tập ăn uống, bên kia điện thoại thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng hoan hô và chúc phúc. Trước tiên, anh ấy hỏi qua tình trạng của Minh Đàm, sau khi nghe anh nói cô không sao mới an ủi Trần Tông Nguyệt vài câu, cuối cùng thản nhiên nhắc tới: "Cậu phải đối xử với Minh Đàm thật tốt đấy, sau này con bé có bạn trai, chỉ sợ cũng không chu đáo bằng cậu.”

Trần Tông Nguyệt mỉm cười, cúp điện thoại, nhưng tai vẫn áp điện thoại vào tai, không buông xuống.

Cuộc hôn nhân ở đầu dây bên kia được mọi người hoan hô chúc phúc, nói rằng họ là một cặp trời sinh, không ai sẽ ban phước cho một cặp anh em lσạи ɭυâи cả.

Trần Tông Nguyệt nhìn qua cửa sổ phòng bệnh, nhìn Minh Đàm uống thuốc xong ngủ rất say.

Cô là cô gái tốt nhất trên thế giới, cô cũng xứng đáng có được sự chúc phúc như vậy, thay vì làʍ t̠ìиɦ với anh trai mình rồi mãi mãi trong một góc không thể nhìn thấy ánh sáng.

Anh chưa bao giờ nghĩ tới hoặc dám đối mặt với câu hỏi họ nên làm gì trong tương lai, giống như anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như thế này.

Bọn họ là anh em ruột thịt, anh là anh trai cô, từ khi còn học tiểu học, người ta hâm mộ vì cô là em gái anh, bởi vì một người theo họ ba, một người theo họ mẹ, cho nên khi giới thiệu với người khác phải nhiều lần nói rõ: "Chúng tôi là anh em ruột, chỉ là em gái theo họ ba, mà tôi thì theo họ mẹ, cho nên một người họ Trần, một người họ Minh.”