Chương 3.1

Đối với quyết định của Giang Nhu, Phúc Bảo rải hoa tỏ vẻ tán đồng.

Đồng hồ điểm lúc 7 giờ, Giang Ninh đã trở về lại một chuyến.

Anh vội vã chạy đến ban công chuẩn bị thu quần áo, thu xong quần áo sẽ nấu cơm cho Giang Nhu ăn.

Nhưng tới ban công rồi, anh lại phát hiện quần áo đều không còn nữa.

Phía sau, Giang Nhu đang bưng mâm, gọi anh: “Em lấy quần áo xong cất vào tủ rồi , còn có…… Cái này cho anh ăn nè.”

Giang Nhu biểu tình co quắp, cho anh xem mâm xào trứng gà.

Xào trứng gà, còn có cơm.

Đồ ăn rất đơn giản, hương vị cũng không thế nào ngon được.

Giang Nhu suy nghĩ một hồi có nên xuống bếp không, lại không dám lãng phí đồ ăn, cho nên liền tra tư liệu trên mạng, cẩn thận đối chiếu lại từng món có thể làm được.

Giang Ninh giơ tay, sờ sờ đầu cậu: “Cảm ơn Nhu Nhu.”

Sừng của Mị Ma ngày thường sẽ tàn hình, cho nên Giang Ninh vuốt như vậy, sẽ không nhận ra dị thường.

*Mình sẽ để tên là Mị Ma như bản gốc thay vì Quỷ Yêu nha mọi người.

Lúc ăn cơm, Giang Ninh cùng Giang Nhu nói về việc cậu lên đại học.

“Học phí với tiền anh cho em tích cóp không sai biệt lắm, chờ lên đại học, em sẽ ở tại ký túc xá. Anh nghe nói những người sống ở ký túc xá đại học hoàn cảnh cũng rất tốt.”

“Em sẽ không ở ký túc xá.”

Giang Nhu lay cơm tẻ, cường điệu nói: “Em phải về nhà ở.”

Cậu học đại học ở bản địa, hơn nữa hiện tại trường cách địa phương không xa.

Học phí, một năm 800 đồng.

800 đồng , trong mắt người khác không đáng giá là bao nhiêu.

Giang Nhu lại rõ ràng, số tiền đó ở nhà bọn họ không dễ dàng kiếm ra được.

Cha bọn họ lại là một kẻ mê bài bạc, chẳng những vứt bỏ bọn họ, còn thiếu một đống nợ.

Giang Ninh muốn trả nợ, muốn nuôi em trai, đi làm việc rất nhiều nhưng lương không được cao, mỗi một phân tiền nhận được đều không dễ.

Giang Nhu không chỉ suy nghĩ về học phí, cậu còn suy nghĩ cho Giang Ninh.

Cậu không phải là một Mị Ma kiều khí.

Cậu phải bảo vệ Giang Ninh, cậu muốn cùng Giang Ninh sống trong những ngày êm đềm.

“Nhu Nhu, ký túc xá ở rất thoải mái, em cùng các bạn học sẽ càng dễ dàng ở chung.”

Giang Ninh ý đồ khuyên cậu đi ký túc xá.

Giang Nhu phe phẩy đầu, thiếu điều muốn đem đầu diêu thành trống bỏi.

“Em không muốn.”

Cậu cố chấp nói: “Em phải ở nhà, em không muốn cùng người xa lạ ở tại ký túc xá.”

Giang Ninh không có biện pháp, chỉ có thể đáp ứng cho cậu ở nhà.