Chương 2.2

Thời gian từ từ trôi qua.

Phúc Bảo không dám hé răng, chỉ có thể yên lặng giả chết.

Trong chậu nước, một con lông xù xù hình cầu nhỏ, cái bụng sôi ùng ục, phảng phất mùi thơm.

“Nhu Nhu, bánh nhân thịt làm xong rồi, anh còn nấu cho em món canh hạt.”

“Em mau cởϊ qυầи áo ra để vào thùng, ngày mai anh giặt.”

Giang Ninh nghe thanh âm cùng với mùi thơm của bánh nhân thịt, phiêu đãng ở trong phòng tắm.

Viên cầu nhỏ trong chậu vẫn không nhúc nhích, chóp mũi tù gr tủng. Giây tiếp theo, cậu vùng vẫy cánh bay ra: “Ta cảm thấy ta còn có thể giống xác chết vùng dậy một chút!”

Ngao ngao ngao.

Bánh nhân thịt như thế nào lại thơm như vậy!

Tiểu quỷ yêu bị bánh nhân thịt thu hút đến xác chết vùng dậy, vài phút sau, mặc tốt quần áo ngồi xuống trước bàn.

Cậu trước kia vẫn luôn là chính mình, sẽ không nấu cơm liền đặt mua đồ ăn, không ăn qua thứ gì tốt.

Giang Ninh tay nghề có thể so với đầu bếp, bánh nhân thịt nhìn đơn giản nhưng do anh làm hương vị trở nên ngon tuyệt.

“Ăn từ từ, đừng nghẹn.” Giang Ninh xem cậu ăn nhìn ra hình dáng heo con, đáy mắt hơi cười.

Hôm nay Nhu Nhu, ngoan đến anh cũng không dám tưởng tượng.

ở thời điểm Giang Nhu mồm to ăn bánh nhân thịt, Phúc Bảo cũng rèn sắt khi còn nóng, cùng cậu thảo luận cốt triện quyển sách này.

Giang Nhu trong sách kết cuộc quá thảm.

Mà vai chính Giang Ninh, lại cùng tra công HE, nhưng trong quá trình không thiếu bị chịu tra tấn.

Đúng là văn cẩu huyết, thích liền ngược chịu!

Nghĩ đến tra công rác rưởi kia, Giang Nhu ngẩng đầu, nhìn lại bánh nhân thịt Giang Ninh tự làm.

Quyết định!

Cậu muốn hủy đi CP!

Cậu muốn cho Giang Ninh cùng cậu hưởng thật nhiều hạnh phúc.

Giang Nhu có mục tiêu, cảm thấy nháy mắt liền có tinh thần sinh sống khi xuyên sách.

Ăn uống no đủ, Giang Nhu bị Giang Ninh kêu đi đánh răng ngủ.

Giường đệm thực ấm áp. Giang Nhu ôm chăn, hôn hôn trầm trầm muốn ngủ, đột nhiên nghĩ tới Phó Cảnh Sâm.

“Phúc Bảo, Phó Cảnh Sâm còn có thể sống bao lâu?”

“Tích, đã kiểm tra đo lường xong. Phó Cảnh Sâm còn có 30 thiên thọ mệnh, ngô, Nhu Nhu, ngươi cho hắn sờ soạng sừng nhỏ, hắn hiện tại gia tăng thêm ba ngày đâu.”

“Nga.”

Tiểu quỷ yêu xúc động, nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng nói: “Hảo đáng tiếc……”

Lớn lên xinh đẹp, như thế nào liền như vậy đoản mệnh.

Giang Nhu ngủ thơm ngọt, vừa cảm giác liền thẳng đến hừng đông.

Mà khách sạn.

Phó Cảnh Sâm mở mắt ra, nhìn đồng hồ treo tường kim đồng hồ chỉ hướng 8.

8 giờ.

Hắn đã thật lâu, thật lâu không có ngủ tốt như vậy.

Bị bối rối mất ngủ nhiều ngày, đột nhiên được đêm ngủ ngon, điều như vậy không ai có thể tin được.

Hắn đột nhiên nhớ tới tiểu thiếu niên tối hôm qua.

“Sờ đầu ta một chút, sẽ ngủ ngon.”

Lời thiếu niên nói ở trong đầu hắn hiện lên, hắn nhíu nhíu mày, lại đem lời này áp xuống.

Có lẽ chỉ là trùng hợp.

Hắn miên man, sao có thể cùng cái này có quan hệ.

Bên kia, Giang Nhu là bị Giang Ninh đánh thức.

Cậu đầu tóc lộn xộn, ngồi yên ở trên giường, hiển nhiên tinh thần còn chưa lấy lại.

Giang Ninh dặn dò cậu: “Bữa sáng ở trong nồi ấm, em nhớ lấy ra ăn, anh phải đi làm.”

Dặn dò xong, Giang Ninh lại không quên nói thêm hai câu: “Nhu Nhu, em ở nhà ngoan nhớ đừng chạy loạn. Anh lập tức liền phải ra ngoài, nếu anh mà trở về sớm, liền mang em đi ra ngoài mua đồ dùng.”

Thân phận Giang Nhu, là một tiểu pháo hôi.

Cậu vẫn là nên ra ngoài đến trường đại học sinh viên.

“Phúc Bảo?”

Giang Ninh chân trước mới vừa đi, Giang Nhu sau lưng liền bắt đầu suy tính: “Ta như thế nào còn muốn vào đại học a?!”

Cậu ở trong thế giới nguyên bản không có học, còn không có như ở trong thế giới nhân loại phức tạp!

Cậu đã sớm nghe nói, trường học của thế giới nhân loại, khó khăn đáng sợ.

“Nhu Nhu, ngươi vẫn là nên đi học một chút.”

Phúc Bảo ôn tồn khuyên hắn: “Ta tra qua tư liệu, ở nơi này nhân loại đều là muốn thi đại học, chờ tốt nghiệp đại học sẽ tìm công việc tốt.”

“Không có bằng, tìm công việc sẽ rất khó. Tìm không thấy công việc, chúng ta liền không có tiền sinh sống.”

Giang Nhu: “……”

Còn có thể làm sao bây giờ, khóc lóc cũng phải đi học.

Bởi vì đi học, Giang Nhu hạ xuống nửa ngày.

Cậu mới vừa điều chỉnh tốt cảm xúc, một hồi điện thoại đột nhiên gọi đến.

Là tra công Phó Việt.

Giang Nhu nhìn đến điện thoại biểu hiện, mắt cũng không chớp liền treo điện thoại!

Treo ba lần, Giang Nhu bị phiền đến nắm chặt tay.

Lần thứ tư, cậu không kiên nhẫn được nữa.

Loại người này cần cho cậu gọi điện thoại lãnh khốc ngôn luận, Giang Nhu còn chưa kịp nói ra. Ngược lại thanh âm táo bạo của Phó Việt lại truyền tới trước.

“Giang Nhu, cậu đang làm gì a?tôi gọi điện thoại đều không nghe máy?”

Bình tĩnh mà xem xét, thanh âm Phó Việt nói không khó nghe.

Nhưng mà, lời hắn nói không một câu dễ nghe: “tôi đã cảnh cáo cậu, tôi không muốn phát cáu với cậu, lần sau đem số của tôi thu hồi lại.”

Phó Việt thanh âm quá hướng, đổi đề tài cũng mau.

Mới vừa mắng Giang Nhu xong, hắn liền nhắc tới Phó Cảnh Sâm.

“Tôi nghe nói cậu đi câu dẫn chú hai tôi ?” Hắn mỉa mai nói: “Còn thất bại.”

Giang Nhu từng gặp qua bạch nhãn lang, nhưng chưa chán ghét bạch nhãn lang nào tới như vậy.

Trong sách Giang Nhu hơn nửa đêm bò giường, còn không phải là vì giúp Phó Việt thu phục chú hai hắn.

Kết quả.

Phó Việt này, thế nhưng còn có thể vuốt mặt tới mỉa mai cậu.

Mẹ nó.

Chả biết cái gì mà dám thái độ với tiểu quỷ yêu sao!

Vài phút sau.

Phó Việt ngồi ở trên sô pha, nhìn màn hình di động, sắc mặt xanh trắng.

Hắn hoài nghi chính mình đang gặp ảo giác, hoặc là đang nằm mơ.

Bằng không, Giang Nhu từ trước đến nay đối với hắn vâng vâng dạ dạ, mọi cách nịnh hót ——

Như thế nào sẽ mắng hắn chó đều không bằng.

Mắng xong, còn trực tiếp treo cuộc gọi của hắn.

Phó Việt bị làm cho bất ngờ đến hoa mắt, nhắm mắt lại, cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh.

Không quan hệ.

Giang Nhu này, khẳng định lại ra vẻ muốn hấp dẫn lực chú ý của hắn.

Hắn không thể mắc mưu.

Nhưng bình phục một lát, hắn vẫn là giơ tay, ánh mắt nảy sinh ác độc, đem đồ vật trên bàn trà toàn bộ quét xuống.

“Giang Nhu.”

Hắn cắn răng nói: “Tôi muốn chờ xem, cậu kế tiếp như thế nào cầu xin tôi tha thứ.”

Tiểu quỷ yêu làm tra công tức chết, nhưng không nghĩ sẽ cầu tha thứ.

Cậu ăn cơm Giang Ninh làm, miễn bàn có bao nhiêu thoải mái.

Đến khi chạng vạng.

Giang Nhu rối rắm nên hay không học làm cơm chiều, như vậy cũng có thể giúp Giang Ninh khi tan tầm trở về liền ăn.

Phúc Bảo ngăn cản cậu.

“Nhu Nhu, có một chuyện so với nấu cơm càng quan trọng ta muốn nói cho ngươi.”

“Ngươi nói đi.”

“Giang Ninh buổi tối hôm nay, sẽ có phiền toái nha.”

Phúc Bảo nhàn rỗi không có việc gì, đem tất cả nhân vật mấu chốt đều tra xét.

“Giang Ninh là một anh trai tốt, vào thời điểm tối hôm qua cậu ăn bánh nhân thịt, Giang Ninh có đói bụng đâu. Anh ta để toàn bộ thịt trong nhà đều cho cậu ăn."

“Đúng rồi, thân thể anh ta cũng có vấn đề, hình như thiếu chất dinh dưỡng.”

Phúc Bảo nói, giống như có hai hòn đá nhỏ giống nhau nện ở trong lòng Giang Nhu.

Sau một lúc lâu.

Giang Nhu khuôn mặt xinh đẹp, kiên định nói: “Ta đêm nay liền đi bảo hộ anh ta!”