Chương 3.2

Ăn cơm xong, Giang Ninh rửa xong chén đũa liền muốn đi trực ca đêm.

Anh đồng thời đánh vài phân công, ban đêm này phân công là tiếp tân.

(Mới tập edit nên thông cảm đoạn này chưa rõ nha)

“Nhu Nhu, đừng cho Giang Ninh đi ra ngoài.”

Phúc Bảo đột nhiên ra tiếng, nhắc nhở cậu: “Hắn đêm nay muốn đi quán bar làm việc, ở quán bar sẽ bị người quấy rối làm khó dễ, trong lúc nguy cấp, Phó Việt sẽ thay hắn giải vay.”

“Phó Việt đúng là không có gì tốt, giúp xong Giang Ninh rồi, đem Giang Ninh lôi đi, cưỡng hôn hắn!”

Giang Nhu: “???”

Thực hảo, quyền đầu cứng!

Cậu đối với cốt truyện trong sách, chỉ nắm giữ đại khái, nếu không có Phúc Bảo sẽ hoàn toàn không biết kỹ càng tỉ mỉ như vậy.

Trước mắt, muốn ra cửa nhìn Giang Ninh, Giang Nhu đương nhiên không thể trơ mắt để anh đi, làm anh cùng tra công tiến hành cốt truyện.

Cậu duỗi tay túm chặt Giang Ninh, mắt trông mong nhìn anh: “Hiện tại đã là buổi tối, anh có thể hay không đừng đi tăng ca?”

Giang Ninh sửng sốt, ngay sau đó anh suy nghĩ cẩn thận, Nhu Nhu có thể là ở nhà đợi anh tới nhàm chán.

Nếu là yêu cầu khác, Giang Ninh khẳng định sẽ đáp ứng.

Nhưng chuyện liên quan đến kiếm tiền……

“Không được.”

Giang Ninh ngữ khí ôn hòa mà kiên định cự tuyệt yêu cầu Giang Nhu.

Anh lừa Giang Nhu, kêu Giang Nhu chuẩn bị học phí, lần trước bị chủ nợ thúc giục lấy, anh hiện tại rất thiếu tiền.

“Nhu Nhu, em ở nhà xem TV một lát, xem mệt liền ngủ.”

Giang Ninh hống cậu nói: " ca đêm của anh rất nhẹ nhàng, tới xong liền trở về, em không cần chờ anh.”

Giang Ninh không có bất luận thái độ gì muốn cứu vãn đường sống.

Giang Nhu cũng không thể lấy cộng dây thừng đem người trói lại.

Cuối cùng, nhìn Giang Ninh rời khỏi, Giang Nhu đứng tại chỗ vài giây sau, khuôn mặt nhỏ tối lại, bước nhanh theo sau.

Nếu ngăn không được, kia cậu liền cùng đi, trộm bảo hộ!

Ở trên đường theo dõi Giang Ninh, Giang Nhu không thể thiếu cùng Phúc Bảo nói chuyện phiếm.

“Phúc Bảo, ngươi tìm tòi xong dụng cụ có thể làm công địa phương chưa?”

Giang Nhu ban ngày cũng không nhàn rỗi, cậu đem lục lọi trong nhà, liền bắt đầu giúp Phúc Bảo tìm dụng cụ có thể làm công địa phương.

Cái này gia, không thể làm một người khiêng Giang Ninh.

“Lục soát lạp!”

Phúc Bảo cùng Giang Nhu báo cáo nói: “Ta dựa theo ngươi phân phó, tránh cho Giang Ninh làm công địa phương, sau đó tìm được ba cái rồi ở người làm tiệm cơm cùng cửa hàng.”

“Ân! Chúng ta ngày mai liền đi, xem bọn họ ai muốn ta.”