Chương 2.1

“Hắt xì!”

Giang Nhu ngồi xổm chân, không nhịn được hắt xì.

Quần áo ướt, bị gió thổi qua, dính sát lên người cậu.

Mưa càng lúc càng lớn.

Hình ảnh Giáng Như ngồi xổm trước cửa, từ xa nhìn lại, một cục nho nhỏ.

Tiếng bước chân dồn dập lạch cạch lạch cạch, rơi vào trong tai, Giang Như đem mặt chôn ở đầu gối, theo bản năng ngẩng đầu.

“Nhu Nhu.”

Nam nhân trẻ tuổi cầm ô, nhìn thấy cả thân thể trong chiếc áo màu xanh lam, mặc quần dài đơn giản, dáng người thiên về mảnh khảnh.

Anh ta đến gần Giang Nhu, khuôn mặt thanh tú biểu tình hơi do dự.

“Anh vừa vặn đi ngang qua. Bên ngoài trời mưa rất lớn, em muốn hay không cùng anh về nhà?”

Giang Ninh nói chuyện có điểm chần chừ , tựa như Giang Nhu không dám xác định anh ta có thể tới đón chính mình giống nhau.

Giang Ninh cũng không xác định, em trai phản nghịch muốn cùng mình trở về.

“Muốn.”

Giang Như ngồi xổm trên mặt đất, mũi hồng hồng, vươn tay hướng về phía Giang Ninh: “Nhưng chân em đã tê rần, đứng dậy không nổi.”

Cậu phối hợp như vậy, ngược lại làm Giang Ninh có chút ngoài ý muốn.

Ngẩn người ra vài giây sau, Giang Ninh khẩn trương lại thử bắt lấy tay Giang Nhu.

Không bị ném ra.

Giang Nhu còn kém hai tháng sẽ thành niên, vóc dáng của cậu không cao, người cũng nhẹ.

Giang Ninh áp xuống vui sướиɠ trong lòng, đem cậu kéo lên: “Cẩn thận một chút, đứng vững trước.”

“Tê……đau còn mỏi.”

Giang Nhu nhỏ giọng hút khí, cảm thấy chính mình thật là xui xẻo.

Xuyên sách nhưng xuyên sai không nói, gần nhất là đối mặt với đại ma vương, xong mưa to.

Kế tiếp còn không biết có bao nhiêu phiền toái sẽ chờ cậu.

Haizz.

Quỷ yêu sống thật gian nan.

“Nhu Nhu, sao em lại mặc quần áo lớn như vậy?”

Trên đường trở về, Giang Ninh nhìn Giang Nhu quần áo không vừa,nhịn không được hỏi.

Quần áo Giang Như đều là anh mua, bộ quần áo này, còn có cái thẻ này……

Đều không phải của Giang Nhu.

Quần áo không rõ là của ai, ánh mắt Giang Nhu lập loè, đem đề tài này chuyển sang đề tài khác.

“Trong nhà có cơm ăn không? Em đói bụng.”

“Có, chờ trở về anh làm cho em một cái bánh nhân thịt.”

“Ân!”

Cả hai nói chuyện phiếm, nhưng Giang Ninh không bị lừa gạt.

Anh nhìn bộ quần áo này, trong lòng trầm xuống.

Quần áo…… chắc không phải là của Phó Việt đi?

Phó Việt là một phú nhị đại theo đuổi anh, lớn lên tuy rằng không tồi, nhưng tính tình quá ngạo mạn,Giang Ninh cảm thấy loại người này khả năng sẽ bạo hành.

Anh người bị bạo hành, từ nhỏ liền có bóng ma tâm lý.

Giang Ninh đối với Phó Việt tránh còn không kịp, Giang Nhu cố tình một hai phải làm người yêu đối phương.

Nghĩ vậy, anh khẽ thở dài một cái.

Tiểu quỷ yêu đói bụng, giờ phút này lòng tràn đầy nhớ nhung bánh nhân thịt, cũng không chú ý tới người bên cạnh dị thường.

Hai mươi phút sau.

Giang Nhu đi theo Giang Ninh đi vào nơi được xưng là xóm hẻm nhỏ ngèo của thành phố A.

Bọn họ sống ở cuối hẻm, hai phòng ở, rất nhỏ, nhưng được xử lý rất sạch sẽ.

“Nhu Nhu, anh có nấu nước ấm, hẳn là còn nhiệt. Em đi tắm rửa đi , đổi bộ quần áo là có thể ăn bánh nhân thịt.”

“Vâng!”

Giang Nhu ngoan ngoãn đáp ứng xong, gấp không chờ nổi đi tắm rửa thay quần áo.

Tắm rửa nhưng phòng tắm nghĩ rất chật chội.

Giang Nhu đổ một chậu nước xong, đối với bồn lặng im một lát. Lát sau, cậu trực tiếp khóa lại cửa.

Khoá của rơi xuống.,

Tiểu thiếu niên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, cũng không có một chút nếp nhắn. Thay thế, là hình tròn có đôi cánh lông xù xù nhỏ.

Hình tròn nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay, trên đầu còn đỉnh hai sừng ác quỷ.

Đúng vậy.

Đây là nguyên hình tiểu quỷ yêu vị thành niên, cũng có thể kêu hình tròn.

Hình tròn tiểu quỷ yêu bay vào trong bồn, như pháo nổi lên thoải mái dễ chịu.

“Xẹt ——”

“Nhu Nhu, ta đã về rồi!”

Cùng với xẹt điện của hệ thống, hệ thống Phúc Bảo online.

Phúc Bảo thanh âm là shota, căn cứ hệ thống tính tuổi bình quân, Phúc Bảo hẳn là xem như trẻ tuổi.

Hệ thống tuổi nhỏ như vật, ít nhất sẽ thực ngoan ngoãn.

Nhưng Phúc Bảo là ngoại lệ, nó lại rất phá phách.

“Nhu Nhu, ta vừa mới kiểm tra lại một chút, nhưng không có kiểm tra tại sao chúng ta lại xuyên đến nơi này QAQ!”

“Chúng ta còn có thể trở về không?” Giang Nhu xoa xoa cánh, hỏi.

“Không thể.”

Phúc Bảo chột dạ trả lời: “Chúng ta phải ở trong quyển sách này đợi.”

“Đợi cho đến khi nào?” Giang Nhu bỗng nhiên có cái dự cảm chẳng lành.

“Đợi cho……” Phúc Bảo thanh âm càng ngày càng nhỏ: “Đợi cho chúng ta bị người khác phát hiện xuyên sách, sau đó đem chúng ta trở về nha.”

Giang Nhu: “?”

Giang Nhu hoảng sợ: “Nếu không ai phát hiện, chúng ta có phải hay không trở về không được?”

Phúc Bảo trầm mặc suy nghĩ một chút, ngay sau đó, nhỏ giọng: “ Đúng vậy.”

Giang Nhu: “……”

Giang Nhu thiếu chút nữa đem chính mình chết chìm ở trong nước!

Quỷ yêu thọ mệnh là bất tử, nhưng bất tử cũng không nên chơi kiểu này!

Huống chi, cậu còn chưa tìm được cha mẹ ruột cùng anh trai.