Chương 35: Cô Muốn Chạy Trốn

Tô Du Du run lên, không hề động đậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch hiện lên sợ hãi.

Quỷ nam này... Chẳng lẽ lại muốn cô...

Trì Tư Tước lại không có kiên trì, trực tiếp một tay ôm ngang eo cô, không để ý tiếng kinh hô cùng phản kháng của cô, đi lên phòng trên lầu.

Lên trên lầu, Trì Tư Tước một cước đá văng cửa phòng ngủ, trực tiếp ném Tô Du Du lên giường.

"Anh muốn làm gì!" Tô Du Du giãy giụa từ trên giường ngồi dậy, nhìn Trì Tư Tước từng bước ép tới gần, toàn thân run lên, sắc mặt tái nhợt: "Anh buông tôi ra!"

"Em muốn về nhà?" Trì Tư Tước chỉ thờ ơ hỏi, tùy ý kéo kéo cổ áo mình: "Nếu tôi cho em về, thì em cảm ơn tôi thế nào?"

Tô Du Du tức giận đến cắn môi, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh.

Sao cô về nhà mà còn phải cảm ơn hắn?

Cô hận không thể trực tiếp tát cho Trì Tư Tước một bạt tai rồi chạy đi, nhưng cô nhớ tới chị Chung nhắc nhở, buộc mình phải thả lỏng ra, cúi đầu: "Anh... anh muốn thế nào?"

"Tôi muốn cái gì, trong lòng em phải rõ hơn chứ." Lúc này Trì Tư Tước đi đến bên giường, ôm sát Tô Du Du vào lòng, ánh mắt ngày càng u ám: "Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ cho em về nhà."

Tô Du Du ở trong ngực hắn, theo bản năng muốn phản kháng, nhưng sau khi nghe nửa câu sau của Trì Tư Tước , cơ thể cô ngây ra, ánh mắt lóe lên.

Tuy là cô thực sự rất không muốn quỷ nam này đυ.ng vào mình, nhưng nếu như... nếu như lúc này đây, có thể đổi cho cô một cơ hội rời khỏi tòa lâu đài này, thì cô đồng ý.

Bị quỷ nam này ức hϊếp nhiều lần như vậy, thêm một lần nữa cũng không sao...

Chỉ khi rời khỏi tòa lâu đài này, thì cô mới có hi vọng thoát khỏi tay quỷ nam này!

Nghĩ như vậy, cô cắn môi, nhịn xuống xấu hổ trong lòng cùng nước mắt trong hốc mắt, im lặng tiếp nhận.

...

Ba giờ sau, Trì Tư Tước rốt cục buông tha cho cô, tay Tô Du Du vịn cái bàn, hai đùi không ngừng run rẩy.

"Tôi kêu Trì Hạo đưa em đến Tô gia." Trì Tư Tước chậm rãi đứng dậy, vuốt áo sơ mi có chút nếp nhăn: "Nhưng chỉ có một giờ đồng hồ."

Ánh mắt Tô Du Du lóe lên.

Một giờ, vậy là đủ rồi.

Cô cúi đầu: "Được, tôi biết rồi, cảm ơn anh."

Nói xong cô bước chậm rời đi.

Trì Tư Tước nhìn bóng lưng nhỏ của cô, hít sâu một hơi, đè ngọn lửa trong người mình xuống.

Kỳ thực vừa rồi căn bản hắn chưa tận hứng, nhưng hắn nhìn ra được, cô gái kia sắp không chịu đựng nổi nữa rồi, cho nên hắn mới không thể không khắc chế.

Nhưng không sao, cô là của hắn, cơ hội còn có rất nhiều.

Tô Du Du trở về phòng thu dọn, sau đó ngồi lên xe Trì Hạo, đi đến Tô gia.

"Thiếu phu nhân." Lúc Trì Hạo thấy Tô Du Du, sửng sốt một chút: "Sao cô lại mặc như vậy?"

Bây giờ Tô Du Du mặc, là quần áo cũ trước kia của cô, một bộ quần yếm.

"Không có việc gì, về nhà không cần quá khoe khoang." Tô Du Du lấy lí do qua loa, nhưng thật ra là, cô cảm thấy đồ như thế này tương đối dễ chạy trốn hơn.

Trì Hạo cũng không hỏi nhiều nữa, xe rất nhanh liền đến cửa biệt thự Tô gia.

Giống với lần trước, Tô Du Du kiên quyết bảo Trì Hạo chờ ở đầu đường, chính mình đi vào Tô gia.

Tô Du Du còn nhớ, hôm nay là thứ bảy, người nhà họ Tô đều đi mua sắm với Tô Liên Nhi không ở nhà, cô dự định về phòng của mình thu dọn một số hành lý, liền lặng lẽ từ cửa nhỏ sân sau chạy đi.

Thật không nghĩ đến, cô vừa vaò sân bước, liền chạm mặt với Tô Liên Nhi đang kéo Khưu Thục Vân, Tô Hải Sơn một nhà ba người cặp tay cười hì hì đi ra, đúng lúc đυ.ng phải Tô Du Du về nhà.