Chương 36: Chẳng Qua Chỉ Là Một Con Chó Tô Gia Chúng Ta Nuôi

"Tô Du Du?" Tô Liên Nhi thấy Tô Du Du vẻ mặt cũng vô cùng kinh ngạc, trong lòng không khỏi trầm xuống.

Cô nhớ là mấy ngày nay là ngày kế hoạch cô sắp xếp bắt đầu, Tô Du Du đột nhiên tới cửa, không phải là phát hiện gì rồi đi?

Tô Du Du không ngờ tới mình biết xui xẻo như vậy chạm mặt người nhà họ Tô, nhưng nếu gặp được, đúng lúc cô cũng muốn hỏi một chút việc của bà bà.

Hôm nay cô tự thân khó bảo toàn, không có khả năng trả tiền thuốc được. Về phần Trì Tư Tước nơi đó, thì càng không cần mong đợi vào.

Cho nên khả năng duy nhất, chính là người nhà họ Tô.

"Lần này tôi trở về, là muốn hỏi một chút về tiền thuốc của bà bà." Mặt cô không chút thay đổi nói: "Ba, mẹ, lúc Tô gia gia mất, rõ ràng có nói qua chỉ cần bà bà tôi còn một hơi thở, thì người nhà họ Tô sẽ phụ trách tiền thuốc tới cùng, bây giờ hai người nói không giữ lời như vậy, không sợ Tô gia gia chết không nhắm mắt trách tội hai người sao!"

Thấy Tô Du Du đem ba mình ra, sắc mặt Tô Hải Sơn nhất thời thay đổi, nổi giận nói: "Tô Du Du! Mày cho rằng mày là thứ gì, còn dám nguyền rủa ba tao chết không nhắm mắt?"

Giọng nói gào thét, so với hình tượng người ba hiền lần trước Tô Du Du trở về tưởng như là hai người.

Sắc mặt Tô Du Du trắng nhợt, nhưng vẫn là quật cường cắn môi: "Tôi không có ý nguyền rủa Tô gia gia, là người nhà họ Tô các người vong ân phụ nghĩa! Bà bà tôi là vì Tô gia các người mới trở thành người thực vật, các người làm như vậy không sợ..."

Bốp!

Lời Tô Du Du còn chưa dứt, Tô Liên Nhi liền mang giày cao gót bước qua đây, một cái tát nặng nề giáng lên mặt cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tô Du Du, tức khắc liền để lại dấu tay hồng hồng.

"Tô Du Du, mày chẳng qua chỉ là một con chó Tô gia chúng ta tốt bụng chứa chấp, mày có mặt mũi gì mà khóc lóc om sòm ở đây!" Tô Liên Nhi lạnh lùng nói, cô mang giày cao gót cao hơn Tô Du Du một cái đầu, trên cao nhìn xuống: "Còn mở miệng gọi ba gọi mẹ thân thiết, ba mẹ của tao là để cho mày gọi sao?"

Tô Du Du vốn là bị Trì Tư Tước dày vò đến suy yếu, bị giáng một bạt tai, nhất thời liền lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt coi thường của Tô Liên Nhi nhìn mình, mà Tô Hải Sơn cùng Khưu Thục Vân chỉ thờ ơ đứng phía sau, một chút ý muốn tới ngăn cản cũng không có.

"Ba... mẹ..." Cô che khuôn mặt, giọng nói có chút run rẩy: "Hai người thực sự không trả tiền thuốc cho bà bà con sao..."

"Tụi tao sao phải trả?" Lần này nói chuyện, là Khưu Thục Vân, vẻ mặt chán ghét cùng không kiên nhẫn: "Đã nhiều năm như vậy, bao nhiêu tiền bỏ vào lão bà kia mà bà ta cũng chưa tỉnh lại, mày còn có mặt mũi đòi tiền tụi tao? Mày lại còn coi mày là con gái Tô gia thật?"

Mày lại còn coi mày là con gái Tô gia thật.

Mày chẳng qua chỉ là một con chó Tô gia chúng ta tốt bụng chứa chấp.

Từng câu từng chữ, khiến trái tim Tô Du Du trái đau đớn.

Cô vô lực nhếch miệng một cái, lộ ra một nụ cười tái nhợt tự giễu.

Đây chính là ba mẹ cô kêu mười năm qua.

Đây chính là nơi mười năm qua cô xem là nhà.

Tô Liên Nhi nói rất đúng, từ đầu tới cuối, cô cũng không phải là người nhà họ Tô, cô chẳng qua chỉ là một con chó Tô gia nhặt về. Không đúng, nói không chừng ở trong lòng bọn họ, chính cô ngay cả con chó cũng không bằng!?

Nếu như là chó, thì lúc còn nhỏ bọn họ sẽ không nhốt cô ngoài cửa khi trời đang mưa, nhốt nguyên một đêm, khiến cho cô sốt cao 42 độ suýt nữa bỏ mạng.

Nếu như là chó, thì bọn họ sẽ không để cô bị lạc bên ngoài gọi về mà không quan tâm, khiến cho cô đi một ngày một đêm, mới tìm được đường về nhà.

Nếu như là chó, bọn họ sẽ không ở để cô bị cảm mạo thông thường mà nhốt cô vào tầng hầm, không cho thuốc cũng không cho ăn, sợ bị cô lây.

Tô Du Du cảm thấy cổ họng dường như có một khối đá nóng hổi, nhưng cô vẫn hít một hơi sâu, nén không cho nước mắt chảy xuống.