Chương 34: Đừng Đối Nghịch Với Thiếu Gia

Khi Tô Du Du tỉnh lại, người đã nằm trong phòng ngủ ở lâu đài, trên người cũng đã thay một bộ đồ ngủ tơ tằm.

"Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi?" Chị Chung ghé đầu tới, vẻ mặt thân thiết.

Tô Du Du bỗng giật mình một cái, từ trên giường nhảy xuống, không trả lời chị Chung, chạy ra ngoài

Cô phải rời đi nơi này, rời khỏi nhà của quỷ nam này!

Nhưng cô vừa mới chạy xuống lầu thì đã bị Chung tỷ cản lại.

"Thiếu phu nhân, thiếu gia dặn qua, cô không thể rời khỏi lâu đài này."

"Cái gì?" Tô Du Du biến sắc.

Tên quỷ Trì Tư Tước này có ý gì? Muốn nhốt cô sao?

"Thiếu phu nhân." Chị Chung lộ ra vẻ khổ sở: "Cô biết đấy, mệnh lệnh của thiếu gia, không ai có thể cãi lại, cô không thể rời khỏi nơi này."

Cô không thể rời khỏi nơi này.

Những lời này triệt để đánh ngã Tô Du Du, cô ngồi bệt trên cầu thang, tuyệt vọng che mặt: "Chị Chung... chị cũng biết đúng không... biết anh ta là... là..."

Chị Chung thở dài: "Tôi biết."

"Vậy chị nói... rốt cuộc em nên làm gì bây giờ?" Nước mắt Tô Du Du theo khe hở chảy ra.

Chị Chung đồng tình nhìn cô gái trước mắt, tuổi cũng chỉ xấp xỉ con gái cô, nhưng lại phải nhận lấy nhiều việc như vậy.

"Thiếu phu nhân, tôi chỉ là một người giúp việc, không thể giúp cô cái gì cả." Ngữ điệu của cô không khỏi mềm đi một chút: "Tôi làm việc ở đây rất nhiều năm, tôi chỉ có thể khuyên cô, thiếu gia ngài ấy ăn mềm không ăn cứng."

"Ăn mềm không ăn cứng?" Tô Du Du sửng sốt, nước mắt ngừng lại.

"Đúng vậy." Chị Chung trịnh trọng nói: "Cho nên ngàn vạn lần đừng nên đối nghịch với thiếu gia, không có lợi với cô."

Trong lòng Tô Du Du càng thêm tuyệt vọng, vừa muốn nói gì, đột nhiên nghe thất tiếng bước chân trầm ổn.

Chị Chung biến sắc, xoay người thì thấy thân hình thon dài của Trì Tư Tước chậm rãi từ trên cầu thang đi xuống.

Vừa nhìn thấy hắn, cơ thể Tô Du Du không ngừng run rẩy.

Trì Tư Tước đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô, thấy đôi mắt hồng hồng giống thỏ nhỏ của cô, trong lòng không khỏi phiền muộn.

"Sao lại khóc?" Hắn lạnh lùng nói, giọng nói lạnh như băng không mang theo một tia nhiệt độ.

Cơ thể Tô Du Du run lên, cuối cùng vẫn ngước đầu lên, quật cường nói: "Tôi muốn rời khỏi nơi đây."

"Rời khỏi?" Trong mắt Trì Tư Tước càng lạnh hơn: "Tô Du Du, tôi đã nói với em, em đừng nghĩ trốn đi!"

Giọng nói Trì Tư Tước không cao, nhưng lại lộ ra lạnh lẽo, Tô Du Du không tự chủ được sợ run cả người, khí thế lập tức yếu xuống.

"Đừng nên đối nghịch với thiếu gia, không có lợi với cô."

Lời nhắc nhở của chị Chung nhắc vang lên bên tai, trong lòng cô đã rõ, chị Chung nói không sai.

Đối mặt với Trì Tư Tước, phản kháng sẽ không có ích lợi gì, cô chỉ có thể thỏa hiệp.

Đương nhiên, loại thỏa hiệp này không phải thật sự thỏa hiệp, chỉ vì tranh thủ cơ hội chạy khỏi nơi này mà thôi.

Nghĩ vậy, giọng cô liền mềm xuống: "Tôi... tôi chỉ muốn về thăm nhà một chút..."

"Em muốn về Tô gia?" Trì Tư Tước nhíu mày.

Tô Du Du qua loa gật đầu.

Đương nhiên là cô đang nói dối.

Cô một chút cũng không muốn về Tô gia, nhưng chỉ khi rời khỏi lâu đài này, thì cô mới có thể nghĩ cách chạy trốn.

Trì Tư Tước nhìn cô gái trước mắt.

Bởi vì hôm qua hắn điên cuồng giữ lấy nên sắc mặt cô gái còn có vài phần tái nhợt, đồ ngủ rộng thùng thình càng làm cho cô nhỏ bé thêm, viền mắt có chút đỏ, nhìn qua rất điềm đạm đáng yêu.

Nhìn cô như vậy, Trì Tư Tước lại cảm thấy trong lòng nóng lên, đôi mắt tối lại.

"Theo tôi trở về phòng." Hắn bỗng mở miệng, giọng nói khàn khàn vài phần.