Chương 10

Nếu là trước kia, khi bị Khâu Thu hất tay ra Hurst đã lập tức đem người ném lên trên giường giáo dục cậu cách đối xử đúng mực với alpha của mình nhưng mà trong khoảng thời gian này Khâu Thu ngoan ngoãn đi không ít giống như sẵn sàng cùng hắn chung sống hòa bình, sinh hoạt tốt đẹp. Hurst trân trọng mối quan hệ này cũng không muốn dễ dàng phá vỡ nó, chỉ nhìn Khâu Thu hít vào một hơi thật sâu. Khâu Thu đương nhiên không muốn chọc giận hắn vì vậy cứng ngắc cười một cái xoa dịu phản ứng trong tiềm thức vừa rồi của mình: "Mới từ quân doanh trở về, nhất định còn chưa ăn cơm đi? Anh đừng để bụng đói, cho dù thế nào đi nữa cũng phải ăn một ít. "

Tuy rằng Khâu Thu gần đây có chút mềm lòng, nhưng đây là lần đầu tiên thể hiện tình cảm và sự quan tâm không che giấu như vậy, Hurst tận hưởng sự ấm áp của khoảnh khắc này cũng không muốn đi sâu vào lý do thực sự đằng sau những động tác cứng nhắc và lời nói nhẹ nhàng khác thường của Khâu Thu.

"Được. " Hurst nhẹ nhàng gật đầu vì thế hai người ngồi xuống bàn ăn.

Những người giàu có và quý tộc này, ngay cả khi thức ăn được đưa đến phòng cũng không phải tùy tiện đem vài món ăn, trên bàn ăn phải có khăn trải bàn, đèn, rượu và giá cắm nến, hầu gái hiểu biết còn để lại riêng một khay có thể giữ thức ăn ở nhiệt độ ổn định, để tránh tiểu thiếu gia dùng cơm muộn ăn phải những món đã nguội.

Nhưng mà trong mắt thường dân đó là sự sắp xếp xa hoa còn đối với Khâu Thu điều này không đạt tiêu chuẩn -------từ trước đến nay cậu luôn quan tâm đến lễ nghi giáo dưỡng của mình, mà ăn trong phòng thường có nghĩa là tùy tiện và buông thả đây là lần đầu cậu dùng cơm trong phòng chỉ cảm thấy toàn thân không ổn , ngày thường món cá chua ngọt là món yêu thích nhất của cậu, nhưng lúc này cậu không có tâm trạng ăn uống.

Hurst để ý thấy cậu ủ rũ vài lần cầm đũa lên rồi lại đặt xuống, hắn đột nhiên quan tâm nhấc ghế khiêng đến phía đối diện bàn ăn, lại ngồi xuống bên cạnh Khâu Thu vòng tay qua eo cậu ôm lấy thân mật hỏi: "Làm sao vậy? Không muốn ăn uống gì? "

"Không có. " Khâu Thu khó chịu khi nghĩ đến Jonah còn trốn trong tủ quần áo có thể nhìn thấy hành động của mình và Hurst cả người liền cảm thấy không được tự nhiên, vì vậy cậu tự mình tách ra khỏi tay Hurst, một lần nữa cầm chiếc đũa lên miễn cưỡng ăn một miếng cơm: "Tôi không sao, anh lo ăn đi đừng để bị đói. "

Chỉ là Khâu Thu vốn không phải là người háu ăn lúc sốt ruột lo lắng càng không muốn ăn gì, sau khi ép mình ăn mấy đũa lại có cảm giác buồn nôn, mặc dù đã kìm nén xuống sự khó chịu vẫn hiện rõ trên khuôn mặt cậu.

Hurst nhẹ nhàng giúp cậu vỗ lưng: "Không ăn được sao? Muốn phòng bếp làm chút đồ theo khẩu vị chua cay không? "

"Không cần. " Khâu Thu tiếp tục chịu đựng cảm giác buồn nôn, mà nói ngắn gọn.

Hurst lại hỏi: "Còn ngó sen chua cay thì sao? Tôi nhớ là em thích món này. "

"Tôi đã nói không cần! Anh không hiểu tôi nói gì sao? "

Khâu Thu đột nhiên suy sụp tinh thần.

Hôm nay tâm tình cậu vốn đã không tốt, sau khi nhìn thấy Jonah càng vì muốn chạy trốn mà lo lắng đề phòng, cậu sợ Hurst nắm lấy được nhược điểm liền mượn cớ trừng phạt, đùa bỡn cậu, tâm trạng giống như treo trên cao lúc lên lúc xuống.

Mà Hurst trước kia rõ ràng tính tình không tốt, cố tình hôm nay lại muốn giả bộ làm một alpha tỉ mỉ chu đáo, như vậy Jonah trong chỗ tối nhìn thấy hắn sẽ nghĩ như thế nào? Liệu Jonah có cảm thấy rằng cậu chỉ đang giả vờ, kỳ thật trong lòng lại vui thích khi bị Hurst nhốt và bắt nạt? Liệu Jonah có cảm thấy nổi giận nghĩ mình chỉ đang trêu đùa khi nói muốn chạy trốn, cho dù đồng ý bỏ trốn nhưng không cho Jonah cơ hội cự tuyệt hắn, lúc đó trong lòng cáu giận quay về nói xấu cậu trong giới thượng lưu không? "

Khâu Thu có quá nhiều lo lắng và băn khoăn, mà thủ phạm gây ra tất cả những điều này lại ngồi trước mặt cậu một cách bình yên, ra vẻ dịu dàng ân cần, không khỏi khiến người ta phát cáu.

"Anh tự lo thân mình đi. " dưới cảm xúc bị kích động, Khâu Thu lại trở nên cay nghiệt; "Anh đúng là thường dân đê tiện, không hiểu rõ lúc ăn và lúc ngủ không nói chuyện sao? "

Hurst nghe vậy, đặt đũa xuống vẻ mặt dịu dàng ban đầu hoàn toàn biến mất.

Đó là lỗi của hắn.

Đối xử với một con chim đã quen được nuông chiều, nhẹ nhàng dịu dàng thật sự không có tác dụng, điều này sẽ không khiến con chim mềm lòng mà chỉ khiến con chim leo lên đầu tác oai tác quái càng thêm độc đoán, không rõ vị trí của bản thân.

Vậy nên phải giáo dục thật tốt mới được.

"Vì chúng ta đã ở bên nhau, chúng ta nên tìm hiểu nhau nhiều hơn mới phải. " Hurst vừa nói vừa vén tay áo lên.

"Anh, anh muốn làm gì? " Khâu Thu sau khi mất bình tĩnh xong liền trở nên chột dạ, giống như mèo nhỏ kinh sợ mà khẩn trương nhìn vào động tác của hắn.

Giây tiếp theo, Hurst một tay đem Khâu Thu ôm lên bàn ăn, xé toạc quần áo của cậu sau đó đổ một đĩa bánh socola chảy lên bộ ngực trắng nõn dưới ánh mắt khó tin của Khâu Thu.

"Tiểu thiếu gia, ta đã thấy qua lễ nghi quý tộc trên bàn ăn không bằng ta cho ngươi xem thường dân ăn như thế nào? "

Hurst nói xong cúi đầu cắn một miếng lớn, nhưng chỉ có một góc của chiếc bánh socola hơi rơi ra, hóa ra Hurst đã gian xảo cắn vào ngực Khâu Thu, nhưng hắn cũng không vì vậy mà nhả ra mà là ngậm chặt răng lùi lại, vì thế viên hồng đào kia đã bị hắn ngậm mυ"ŧ ra phía ngoài, khiến Khâu Thu cảm thấy đau, quầng vυ" vốn dĩ màu hồng vì bị lôi kéo mà chuyển sang đỏ bừng.

"À. " Hurts cuối cùng thương xót mà nhả ra đầṳ ѵú của Khâu Thu "Không cẩn thận cắn nhầm. "

"Anh cố ý! " Khâu Thu cả người phát run mà tố cáo.

"Làm sao có thể? Em oan uổng tôi. " Ngay khi Hurst phủ nhận xong, hắn lặp lại mánh khóe cũ cắn nốt núʍ ѵú còn lại.

Khâu Thu đau đến mức eo đều rướn lên phía trước theo đường lui của Hurst, cố gắng không để viên hồng đào tội nghiệp của mình lôi kéo quá thảm.

Cho đến khi hai bên ngực của Khâu Thu bị cắn sưng đỏ, chiếc bánh chocolate đặt dưới khe ngực cọ đến trầy xước da, còn có vài mảnh vụn rơi ra.

"Lại cắn nhầm, tôi thực sự không phải cố ý. " Hurst thở dài "Thứ lỗi cho tôi chỉ là thường dân ngu dốt, việc dùng dao ăn bánh ngọt cũng quên mất. "

Vừa nói hắn vừa cầm một con dao ăn bằng bạc tinh xảo, nó cắt dọc theo trục chính giữa của chiếc bánh.

Khâu Thu đã nhiều lần tự nhủ trong lòng không được căng thẳng, nó chỉ là một con dao ăn không thể gϊếŧ người, nhưng khi kết cấu kim loại lạnh lẽo thực sự cắt ngang chiếc bánh và rơi xuống ngực mình cảm giác kia thật sự quá mức đáng sợ, Khâu Thu sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi cố gắng hết sức kiềm chế bản năng vùng vẫy trốn tránh, sợ chỉ cần run một cái con dao sẽ đâm vào da thịt.

Sau khi chiếc bánh được cắt ra, socola nóng bên trong chảy ra ngoài. Bởi vì vẫn luôn nhờ vào khay duy trì nhiệt độ ổn định nên nước sốt socola chảy ra từ trung tâm vẫn còn hơi ấm, khi lan ra khắp ngực và bụng dưới khiến cho Khâu Thu run rẩy vì nhiệt độ. Trong đó một ít nước sốt socola chảy xuống eo, cảm giác tinh tế ấm áp, mềm mại khiến Khâu Thu rất ngứa, rất muốn duỗi tay hất một cái nhưng nghĩ đến nó là sốt chocolate trong lòng lại ghét bỏ bẩn thỉu, cảm giác nửa vời khiến Khâu Thu nghẹn đến mức hốc mắt đều đỏ lên.

Hurst không bắt nạt đầu nhũ hoa của Khâu Thu nữa, mà liếʍ láp theo nước sốt socola đang lan rộng từng chút một, từ chiếc cổ gầy cùng hầu kết mềm mại đến bộ ngực sưng đỏ, xuống sâu hơn nữa...... Hurst liếc nhìn khuôn mặt dâʍ đãиɠ của Khâu Thu, hắn dùng răng cắn vào mép quần không nhanh không chậm mà kéo xuống tới đùi.

Trong không khí hương đào càng thêm nồng đậm, nhất thời đem hương vị socola đều bao phủ, Hurst cảm nhận được Khâu Thu đã động tình, như được truyền cảm hứng, hắn há miệng hướng về phía tiểu côn ŧᏂịŧ định ngậm nó.

"Đừng! " Khâu Thu cuối cùng không thể chịu được nữa, cậu thực sự không thích bị khẩu giao trước mặt kẻ thứ ba, điều đó quá xấu hổ cậu nức nở một tiếng nắm lấy bả vai Hurst: "Bỏ đi, không cần, cầu xin anh! "

Nghe thấy lời cầu xin, Hurst không chạm vào dươиɠ ѵậŧ Khâu Thu nữa, nhưng cũng không vì vậy mà buông tha cho Khâu Thu. Hắn biết rằng dung túng sẽ chỉ khiến Khâu Thu được nuông chiều hơn, vì thế hắn cắn một miếng bánh socola, đút cho Khâu Thu bằng miệng.

Khâu Thu ngay từ đầu còn ngậm chặt khớp hàm muốn từ chối nhưng Hurst đã bóp cằm cậu, đưa chiếc lưỡi dài của mình đẩy bánh ngọt đến cổ họng mềm mại của cậu. Cũng may Hurst đã cắn chiếc bánh trước, nếu không cưỡng ép ăn như vậy có thể trực tiếp khiến người ta nghẹn chết, nhưng tuy là như vậy, Khâu Thu vẫn bị sặc đến lợi hại, miễn cưỡng nuốt miếng bánh, sau khi Hurst lui ra liền bắt đầu ho khan liên tiếp.

"Tiểu thiếu gia nếu không muốn ăn cơm, vậy ăn nhiều đồ ngọt đi, như vậy thân thể mới có đủ năng lượng để duy trì tinh lực làm chuyện khiến ngươi vui sướиɠ. "

Chờ Khâu Thu lấy lại hơi thở, Hurst lại đút cho cậu một miếng bánh khác. Lần này cậu đã biết từ chối sẽ chỉ khiến bản thân chịu tội, vì thế an phận mà nuốt xuống chiếc bánh, nhưng việc gần như chủ động này lại khiến Hurst càng thêm nóng nảy, ngay sau đó hắn đổ từng món đồ ăn trên bàn liên tiếp lên người cậu, lại liếʍ láp từng chút một, thỉnh thoảng ép cậu ăn từng miếng.

Đút cho người khác ăn với tự mình ăn suy cho cùng không giống nhau, có đôi khi Hurst ép ăn quá nhanh hoặc quá nhiều, Khâu Thu không kịp nuốt chỉ có thể ngậm sâu trong miệng, vì thế nước bọt bình thường cũng không thể nuốt xuống có lúc chảy ra từ khóe miệng.

Không lâu sau, Khâu Thu khóe môi chảy nước miếng, toàn thân hưng phấn, run rẩy nằm ở trên bàn, vẻ mặt mịt mờ không chịu nổi, khiến máu toàn thân Hurst như sôi trào.

"Em hôm nay thật mẫn cảm. " Hurst vuốt ve mặt cậu nói.

Mặc dù ngày thường Khâu Thu cũng là thể chất mẫn cảm, nếu nhào mạnh một chút thì cơ thể sẽ chuyển sang màu xanh tím, nhưng không giống như hôm nay, khi chạm vào một chút không đau không ngứa liền ngăn không được mà run rẩy.

Càng tuyệt hơn khi hắn ta liếʍ vật nhỏ bên dưới từ đầu đến cuối không mềm xuống, nói thẳng ra ham muốn động tình cùng du͙© vọиɠ của chủ nhân.

Khâu Thu có nỗi khổ không thể nói, Hurst không biết trong phòng còn có người thứ ba, nhưng cậu biết rõ cũng bởi vậy không khỏi cảm thấy xấu hổ và tức giận, thậm chí thân thể càng thêm mẫn cảm.

Khi Hurst cắn hầu kết không ngừng lăn lộn của Khâu Thu, cậu không kìm được mềm mại mà nức nở một tiếng, khiến dươиɠ ѵậŧ vốn đã cương cứng đến phát đau của Hurst lại càng sưng to hơn.

Hurst liếc nhìn giữa hai chân Khâu Thu vết sưng đỏ do cọ xát ngày hôm qua vẫn chưa giảm bớt, mà hôm nay hắn không còn thỏa mãn với việc cọ xát thân thể bình thường nữa thế nên nắm lấy tay Khâu Thu ấn vào dươиɠ ѵậŧ cứng rắn đang chảy nước của mình, liếʍ vành tai có ý ám chỉ nói: "Tiểu thiếu gia vừa rồi ăn không no đi? Bị đói bụng không tốt, ta cho em ăn cái khác? "

Khi Hurts nói chuyện, hơi nóng phả vào tai Khâu Thu, nếu là ngày thường lẽ ra mặt Khâu Thu đã phải nóng lên, nhưng lúc này cậu chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Không!

Không thể!

Trong phòng có người!

Cùng lúc đó, trong một góc tủ bao phủ bởi bóng tối, Jonah nhìn thẳng vào cảnh khiêu da^ʍ trong phòng qua khe cửa, ấn dươиɠ ѵậŧ đang nhếch lên của mình vào ván cửa.