Chương 9: Ta mang em bỏ trốn.

Khâu Thu cố gắng hết sức để che giấu sự lo lắng của chính mình, tìm cái cớ đưa Jonah về phòng của mình.

Lúc này đã là giữa trưa, bọn họ vừa vào cửa trong chốc lát liền có hầu gái gõ cửa hỏi cơm trưa nên làm như thế nào . Khâu Thu lo lắng mà liếc nhìn Jonah, ra hiệu cho hắn nhanh trốn lên ban công sau đó nói dối rằng mình không được khỏe, đồng thời sai người giúp việc trực tiếp mang tất cả đồ ăn lên phòng.

Có lẽ là vì ở cùng Hurst đã lâu nên Khâu Thu cũng đã rèn luyện được tính nhạy cảm và đa nghi, chờ---- người giúp việc rời đi cậu dựa vào cửa cẩn thận lắng nghe một lúc, rồi đóng cửa lại đảm bảo rằng không còn ai trên hành lang, mới để Jonah ra ngoài.

Bất quá Jonah cũng không tức giận vì bị yêu cầu trốn tránh như một tình nhân mờ ám, mà ngược lại Khâu Thu có chút buồn phiền vì sự xuất hiện đột ngột của hắn.

"Ngươi vì sao lại tới nơi này? " Khâu Thu tức giận mà nói "Ngươi có biết nếu Hurst phát hiện, cả hai chúng ta đều coi như xong đời. "

"Ta đương nhiên là tới cứu em. " Dưới ánh mắt khϊếp sợ của Khâu Thu, Jonah có chút kích động tiến lên bắt lấy bờ vai của cậu "Khâu Thu, ta mang em bỏ trốn! "

Từ "bỏ trốn" quá sốc với Khâu Thu cậu vô thức hất tay Jonah ra và lùi lại một bước.

Thân là quý tộc, Khâu Thu hiểu rằng mình có quan hệ mật thiết với vận mệnh của gia tộc từ khi còn rất nhỏ, cậu hưởng thụ sự xa hoa và vinh quang do địa vị của mình mang lại vì vậy đương nhiên phải gánh vác những trách nhiệm tương ứng. Cậu thật ra đã từng nghe nói qua một omega trong giới thượng lưu bị thường dân dụ dỗ, vứt bỏ thân phận và gia tộc, cùng alpha lưu lạc đến một thiên hà xa xôi sau đó liền không còn tin tức gì nữa, bất quá cũng chỉ là lời truyền miệng trong những buổi trà chiều, chưa từng quá chú ý đến câu chuyện kế tiếp bởi vì cậu cả đời này cũng chưa nghĩ tới "bỏ trốn" lại có liên hệ với mình.

Đương nhiên, Khâu Thu cũng không ngờ Jonah có thể nói ra những lời này, dù sao thì khi hai người gặp nhau lần đầu, người đàn ông này trông giống một quý tộc điển hình tự hào về gia tộc mình chứ không phải một kẻ liều lĩnh bất chấp hậu quả vì tình yêu. Nhưng phải nói rằng, Khâu Thu hiện tại cảm thấy mắt nhìn người trước kia của mình không tốt lắm, giống như lúc đầu cậu nghĩ rằng Jonah là một quý ông lịch sự, nhưng bây giờ có thể làm ra việc lỗ mãng như xông vào biệt thự của một omega, cũng là điều khiến người khác ngạc nhiên.

"Khâu Thu" Jonah không chút để ý khi cậu ném tay mình ra, vẻ mặt vẫn nhiệt tình "Em biết không, kỳ thật ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em ta đã yêu rồi! Trong khoảng thời gian này ta nghe nói em bị.....Ta vẫn luôn muốn tới cứu em! Chỉ là hiện tại Hurst đang trên đà phát triển, cha và ca ca của ta không muốn đắc tội hắn cho nên đem ta nhốt trong nhà, mãi cho tới hôm nay mới tìm được biện pháp trốn thoát. Ta biết đã tới quá muộn, em trong khoảng thời gian này nhất định không dễ chịu, nhưng ta sẽ cứu em ra ngoài! Chúng ta hãy cùng nhau bỏ trốn đi tới nơi bọn họ không thể bắt được! "

Khâu Thu ngoảnh mặt sang một bên thầm nghĩ mắt nhìn người của mình quả nhiên không chuẩn, cậu không nhìn ra ngay từ đầu Jonah đã có tâm tư như vậy, đương nhiên mọi người ai cũng hiểu rõ trong lòng ngay từ đầu là liên hôn chính trị.

Mặc dù cậu đã gần như đồng ý rằng Jonah sẽ là chồng tương lai của mình, nhưng đối với Jonah không có tình cảm sâu sắc nào chỉ cảm thấy Jonah là đối tượng thích hợp để kết hôn, nhưng căn bản chưa nói tới thích hoàn toàn không đến mức độ muốn cùng bỏ trốn.

"Thực xin lỗi. " Khâu Thu đối với người ngoài vẫn luôn duy trì lễ phép thường ngày nhưng dưới khϊếp sợ khó tránh khỏi có chút âm dương quái khí "Ta cũng không có ý định bỏ trốn, không bằng ngài tìm người khác đi. "

Jonah sững sờ trong giây lát, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh: "Khâu Thu, ta biết đối với một omega cao quý như em bỏ trốn là không có thể diện. Ta không có ý định mang theo em trốn tránh cả đời chỉ là chờ một đoạn thời gian. Đợi đến khi gia đình yên ổn ta sẽ mang em về kết hôn bọn họ đều rất thích em nhất định đều sẽ đồng ý."

Khâu Thu cảm thấy điều đó thật nực cười nói như thể cậu sẽ quan tâm đến cái nhìn của gia đình Jonah về cậu, vừa mới tính toán nói thẳng cự tuyệt, Jonah đã cảm nhận được giành trước làm cử chỉ đau lòng: "Ta nghe nói Hurst là kẻ mặt lạnh lãnh khốc tính tình quái dị, thủ đoạn tàn nhẫn vừa mới nhậm chức liền nhổ đi không ít lão nhân lâu năm, ngươi gần đây đi theo bên hắn nhất định rất vất vả đúng không? "

Khâu Thu nghe vậy sửng sốt.

Cậu không biết bộ dáng Hurst cυồиɠ ɖâʍ kia cùng tướng quân mặt lạnh có quan hệ gì, nhưng khi hắn lao vào làm việc chăm chỉ thì đó là sự thật. Hurst là một alpha tốt, nhưng cảm xúc của hắn lại luôn lên xuống bất định không biết nói câu nào chọc hắn không vui liền phải mang chính mình lên giường trả giá, Khâu Thu luôn cố gắng tìm hiểu suy nghĩ của hắn điều này đối với tiểu thiếu gia trước nay luôn tùy hứng không thể không nói là vất vả.

Sự do dự của Khâu Thu khiến Jonah nghĩ rằng mình đã chạm đến van, vì thế làm ra bộ dáng săn sóc nói: "Em không nói ta cũng biết, một alpha xuất thân từ thường dân như Hurst căn bản sẽ không biết kiềm chế là gì, nhất định đem hành hạ tàn nhẫn. Ta vừa rồi thấy em cảm xúc đang không tốt, là bị Hurst giáo huấn sao? Đây mới chỉ là bắt đầu, thường dân alpha thì không biết trân trọng bảo vật quý giá, về sau nhất đinh hắn sẽ càng ngày càng ác liệt.....Khâu Thu cùng ta đi thôi, ta nhất định sẽ đối tốt với em! "

Khâu Thu im lặng.

Jonah đã đúng một nửa, trong khoảng thời gian này cậu thực sự rất buồn khổ, có đôi khi ở trước mặt quản gia và người hầu cậu mỉm cười cảm giác mình như đeo lên một chiếc mặt nạ mà con người thật của cậu đang ở một góc lo sợ không yên mà khóc.

Cậu càng ngày trở nên không giống chính mình, khi nghĩ đến việc tiếp tục sống như vậy không biết đến khi nào liền sẽ hoàn toàn biến thành một con vật cưng không có suy nghĩ Khâu Thu không khỏi cảm thấy vô cùng khát khao tự do.

Nhưng Khâu Thu biết điều gì thực sự đang giam cầm mình, vì thế nhướng mày nói; "Anh trai tôi vẫn đang ở trong ngục giam, tôi không thể rời đi. "

Jonah vừa nghe căm giận nói: "Ta liền biết Hurst lấy cái này để đe dọa em! Tên đáng chết này! "

Sau một phen mắng, Jonah đặt tay lên vai Khâu Thu nghiêm túc nói : "Đừng lo lắng ta đã hỏi thăm qua tên Hurst đó vẫn đang giữ lời lệnh thả anh trai em đã được phát đi, chỉ là thủ tục còn đang tiến hành nên chưa được thả ra, nhưng một khi sắc lệnh đã ban hành thì không thể rút lại, cho nên trốn đi cũng không cần lo lắng sẽ hại Khâu Kỳ. "

Khi Khâu Thu nghe thấy điều này, trái tim vốn im lặng đã lâu của cậu bắt đầu đập, nhưng vẫn là có chút do dự.

Bỏ trốn không phải chuyện đơn giản, làm sao để khỏi bị theo dõi, làm sao để có được nguồn tiền an toàn duy trì cuộc sống, làm sao để giải quyết kỳ trưởng thành sắp đến...... tất cả đều là một bài toán nan giải.

Khâu Thu do dự hồi lâu, cuối cùng xin Jonah cho mình thêm một chút thời gian để suy nghĩ.

Jonah đồng ý, chỉ là nói phải nhanh một chút, hắn dùng thủ đoạn đặc biệt lẻn vào trang viên nhiều nhất đợi cho đến 12 giờ trưa ngày mai nếu muộn hơn sẽ bị phát hiện.

Khâu Thu nhíu mày, gật đầu đồng ý vừa định để Jonah quay lại chỗ người hầu trước thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân từ xa đến gần.

Những người hầu trong nhà đều được huấn luyện bài bản biết giảm bớt cảm giác hiện diện để không quấy rầy sự nghỉ ngơi của chủ nhân cho nên người duy nhất có thể phát ra tiếng bước chân rõ ràng như vậy nhất định chỉ có Hurst.

Khâu Thu nháy mắt dựng tóc gáy cả người đều dọa đến choáng váng trong tiềm thức muốn đẩy Jonah ra ban công nhưng cậu nhanh chóng phản ứng lại rằng Hurst nhất định sẽ không ở trong phòng một lát như người giúp việc đưa cơm. Trốn ở ban công nhất định sẽ bị người khác dưới lầu nhìn thấy bên trên, cho nên vội vàng đẩy Jonah vào trong tủ quần áo cảnh cáo hắn không được phát ra tiếng động.

Cửa tủ vừa đóng lại, Hurst liền đẩy cửa đi vào nhưng Khâu Thu đang chột dạ cũng không trách hắn như thường lệ vào không gõ cửa, chỉ là có chút miễn cưỡng cười hỏi: "Tại sao hôm nay trở về sớm vậy? "

"Công việc không nhiều lắm, liền về sớm một chút trở về thăm ngươi. "

Hurst hiện giờ đã không còn đem áo khoác ném trên giường, hắn cởϊ áσ khoác quân phục ra liền chuẩn bị mở tủ quần áo treo vào, Khâu Thu sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, vội vàng ngăn lại nói: "Này, áo khoác của anh hình như hơi bẩn đừng treo vô tủ đem đi giặt đi. "

Cậu từ trước đến nay là người yêu cái sạch, vì vậy Hurst cũng không nghĩ nhiều, chỉ đưa tay chạm vào mặt Khâu Thu và nói: "Tại sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy? "

Cánh cửa tủ trong phòng bị rạch, biết Jonah vẫn đang theo dõi Khâu Thu cảm thấy vô cùng khó chịu vô thức gạt tay Hurst ra, sau đó trong lòng bất an.

Nhưng Hurst sững người nhìn khuôn mặt hoảng hốt của Khâu Thu đôi lông mày tuấn tú nhíu lại.