Đại hội thể thao đến gần, Tɧẩʍ ɖυ xin nghỉ hai tiết tự học buổi chiều, sau đó đi đến sân vận động ở lầu hai để luyện tập. Tập luyện xong cũng vừa lúc vào thời gian nghỉ giữa giờ.
Tɧẩʍ ɖυ vẫn là người cuối cùng rời khỏi sân vận động.
Sau khi khoá kỹ các cửa, Tạ Tân Chiêu còn chưa tới.
Tɧẩʍ ɖυ nghĩ ngợi, sau đó định xuống dưới thính phòng ở lầu 1 đọc sách một lúc.
Mới vừa vào cửa, dưới chân lăn đến một trái bóng rổ.
Tɧẩʍ ɖυ duỗi chân cản lại, liếc mắt một cái đã nhìn thấy chữ ký trên trái bóng.
Là trái bóng rổ rất quen thuộc. "Úi chà người đẹp, cảm ơn nhé!"
Một giọng nói nhiệt tình dào dạt vang lên.
Tɧẩʍ ɖυ ngẩng đầu, người ở trước mắt cô cũng không phải Lộ Hàng.
Hàm răng của nam sinh rất trắng, cười rộ lên giống hệt ánh mặt trời, nhìn rất quen mắt.
Tɧẩʍ ɖυ giật mình, không khỏi lên tiếng hỏi: "Đây là trái bóng có chữ ký sao?"
Nam sinh vừa nhặt bóng lên sửng sốt, sau đó lập tức gật đầu.
"Đúng vậy." Cậu ta nói một cái tên.
Có chút quen tai. Hẳn là một cầu thủ bóng rổ rất nổi tiếng.
Tɧẩʍ ɖυ mím môi, thử hỏi: "Cậu có thể bán lại cho tôi quả bóng này được không?"
Lý Hoài không thể tin nổi mà trợn to mắt, hít sâu một hơi. Nếu không phải những lời này là do Tɧẩʍ ɖυ hỏi, thì nhất định cậu ta sẽ cảm thấy đầu óc của người nói ra câu đó bị úng nước rồi. N
hưng ánh mắt của nữ sinh này quá đơn thuần, thuần tịnh đến nỗi cậu ta không nhìn ra ý vui đùa.
Cô thật sự đang nghiêm túc hỏi. Tɧẩʍ ɖυ không mấy hiểu biết về những cầu thủ bóng rổ nổi tiếng.
hấy sắc mặt của nam sinh kia thay đổi khôn lường thì cũng biết mình đã mạo muội.
"Vậy thì..."
"Quả bóng này cũng không phải của tôi, để tôi hỏi thử chủ nhân của nó đã." L
ý Hoài cười cười, quay đầu hô to về phía sân bóng rổ.
"Anh Hàng! Có nữ sinh muốn mua lại bóng rổ của anh này!"
Trên sân bóng rổ vang lên một trận cười lớn.
Nam sinh mặc áo lam đang đưa lưng về phía Tɧẩʍ ɖυ quay đầu lại.
Một gương mặt kiệt ngạo khó thuần, không chút để ý.
Thời điểm nhìn thấy Tɧẩʍ ɖυ, cậu ta nhướng mày, cong môi đi nhanh về phía bên này.
Tɧẩʍ ɖυ vừa nhìn thấy mặt Lộ Hàng thì lập tức mất hứng mua bóng rổ. "Tôi không mua nữa."
Cô xoay người, mới vừa đi được hai bước thì phía sau đã truyền đến tiếng bước chân.
Giọng nói của Lộ Hàng vang lên: "Ê, không phải muốn mua bóng rổ sao?"
Tɧẩʍ ɖυ dừng lại, quay đầu nhìn cậu ta. Giọng nói có hơi chần chờ: "Cậu bán à?"
Lộ Hàng cười như không cười: "Cậu trả bao nhiêu tiền?"
Tɧẩʍ ɖυ lắc đầu: "Tôi đâu biết giá trị thật của nó, cậu ra giá đi."
Cô chỉ biết Thẩm Tùng Nguyên thích sưu tầm bóng rổ có chữ ký, còn giá cả cụ thể cô cũng chưa từng hỏi qua.
Lộ Hàng: "Tôi có thể giảm giá cho cậu, nhưng..."
"Tɧẩʍ ɖυ!"
Một giọng nam có hơi dồn dập cắt ngang lời Lộ Hàng.
Bầu không khí an tĩnh trong nháy mắt.
Làn da sau cổ Tɧẩʍ ɖυ căng thẳng, cô nghiêng đầu nhìn qua.
Tạ Tân Chiêu đứng ở cửa sân vận động, dáng người mảnh khảnh đĩnh bạt cắt ngang ánh hoàng hôn ở bên ngoài.
Ánh sáng mập mờ dừng trên mặt đất, không nhìn rõ thần sắc.
Anh đi nhanh tới, hơi thở thoáng có chút gấp gáp.
"Đi chưa?" Anh cúi đầu hỏi Tɧẩʍ ɖυ.
Cô chần chờ hai giây rồi gật đầu. "Đi thôi, ra bên ngoài nói."
Hai người không để ý đến Lộ Hàng và Lý Hoài nữa, sóng vai đi ra ngoài sân vận động.
Qua thời gian tan học, không còn nhiều người trong trường.
Chiều hôm khinh bạc, ráng màu đầy trời.
Ánh chiều tà từ từ xuyên qua khe hở trên lá cây, biến thành từng tia sáng lưa thưa rơi rụng trên mặt đất. Bắt đầu từ giữa trưa, tâm trạng của Tạ Tân Chiêu vẫn luôn rất bực bội.
Loại cảm giác bực bội này đạt tới mức cao nhất khi nhìn thấy Tɧẩʍ ɖυ và Lộ Hàng nói chuyện với nhau.
Anh hít sâu một hơi, giọng nói có hơi cứng ngắc: "Vừa nãy hai người nói chuyện gì thế?"
Tɧẩʍ ɖυ: "Cậu ta có một quả bóng rổ ký tên, tôi định mua làm quà sinh nhật cho Thẩm Tùng Nguyên."
Tạ Tân Chiêu nhíu mày: "Cậu cố ý tìm cậu ta?"
"Không phải, trùng hợp thôi."
Tɧẩʍ ɖυ nghĩ, nếu ngay từ đầu biết quả bóng kia là của Lộ Hàng thì cô nhất định sẽ không hỏi.
Tạ Tân Chiêu nhẹ nhàng thở ra: "À."
"Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?"
Tɧẩʍ ɖυ có chút hoang mang. Tạ Tân Chiêu khựng lại, mím môi.
"Sáng nay tôi nhìn thấy các cậu bị chặn lại, muốn hỏi xem cậu có cần giúp gì không."
Tɧẩʍ ɖυ cũng không biết anh lại thấy hết mọi chuyện.
Sau khi Tɧẩʍ ɖυ và Lưu Nguyên Nguyên chạy đi, Lộ Hàng nhìn chằm chằm vào bóng dáng của các cô hồi lâu rồi mới quay lại sân bóng.