Chương 4: Một chỗ

Khi Tạ Tân Chiêu trở về thì đã là chuyện của hai tiếng sau. Ngoại trừ mì gạch cua cùng miến lươn thì anh còn mua một phần bánh bao nhỏ cùng một chén đậu đỏ bánh trôi. Canh, mì, thức ăn thêm đều được để riêng, hộp lớn hộp bé để đầy cả bàn.

Trước khi anh về, Tɧẩʍ ɖυ vẫn luôn luyện múa, vừa vặn bụng cô cũng đang đói. Cô rửa sạch tay rồi đi tới, giúp anh dọn bàn ăn.

Tɧẩʍ ɖυ chỉ lấy phần miến lươn của mình, còn những thứ khác cô đương nhiên cho rằng Tạ Tân Chiêu mua nó vì anh muốn ăn. Cô duỗi tay lấy hộp đậu đỏ bánh trôi ra rồi đưa cho Tạ Tân Chiêu. Hầu như là cùng thời gian, một cái tay khác cũng cầm lấy một bên mép hộp.

Ngón tay chặn lại nắp hộp thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng. Tɧẩʍ ɖυ buông tay ra theo bản năng, sau đó ngẩng đầu nhìn. Tạ Tân Chiêu tiếp tục đẩy hộp đậu đỏ bánh trôi đến trước mặt Tɧẩʍ ɖυ. Giọng điệu vô cùng tuỳ ý: "Cho cậu." Tɧẩʍ ɖυ tạm dừng hai giây rồi nói cảm ơn. "Cậu muốn ăn không? Tôi chia cho cậu một nửa?" Tạ Tân Chiêu cự tuyệt: "Tôi không thích đồ ngọt."

Tɧẩʍ ɖυ gật đầu ngồi xuống, một hộp bánh bao nhỏ lại đẩy đến trước mặt cô. Tạ Tân Chiêu: "Cùng nhau ăn đi."

Anh đổ giấm chua ra một cái đĩa nhỏ, vô cùng tự nhiên hỏi: "Có ăn ớt cay không?" "Không cần." "Ok!" Sau khi bắt đầu ăn, hai người ăn ý không ai nói chuyện nữa.

Đậu đỏ ở Quán Trần Ký nấu rất mềm, vừa vào miệng là tan.

Bánh bao nhỏ thơm ngon, da mỏng nhiều nước.

Chầu cơm này, Tɧẩʍ ɖυ không chỉ ăn miến của mình mà còn ăn nhiều thêm một chén đậu đỏ bánh trôi cùng với một chiếc bánh bao nhỏ. Ăn cơm xong, Tɧẩʍ ɖυ đi dạo vòng quanh hoa viên để tiêu thực. Mấy ngày nay trời đẹp, hoa cỏ trong vườn cũng có sức sống bừng bừng. Đúng lúc này Lưu Nguyên Nguyên gọi điện tới. "Hỏi chưa hỏi chưa?"

Tɧẩʍ ɖυ: "...Mình chưa."

Lưu Nguyên Nguyên có chút thất vọng, nhắc nhở cô đừng quên nhiệm vụ rồi cúp máy. Mới cúp máy chưa được hai phút, voice chat của Lưu Nguyên Nguyên lại được gửi tới. [Cậu nhớ phải hỏi đó!]

[Cậu nghĩ xem, đóng phim ngắn với người cậu quen hẳn là tốt hơn với nam sinh xa lạ chứ? Huống hồ Tạ Tân Chiêu còn là đại soái ca!] [Hai người các cậu đứng với nhau ta nói đẹp đôi quá trời.] Tɧẩʍ ɖυ cố gắng xem nhẹ những gì Lưu Nguyên Nguyên nói, ấn nút trả lời

[Mình sẽ hỏi, nhưng quyền quyết định vẫn là do cậu ấy.]

Tɧẩʍ ɖυ cất điện thoại, đứng im tại chỗ.

Phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói: "Quyết định cái gì?"

Tɧẩʍ ɖυ quay đầu. Tạ Tân Chiêu đứng ở ngoài cửa, rất có hứng thú mà nhìn cô.

"Hình như tôi có nghe thấy ai đó nhắc tên mình."

Tɧẩʍ ɖυ:...

Bốn mắt nhìn nhau một lát, cô bất đắc dĩ gật đầu. "Chính là chuyện quay phim ngắn."

Cô giải thích: "Bạn tôi muốn nhờ tôi hỏi lại ý kiến của cậu."

Ánh mắt Tạ Tân Chiêu trầm tĩnh, phong toả lấy Tɧẩʍ ɖυ: "Cậu muốn tôi quay phim ngắn sao?"

Tɧẩʍ ɖυ: "..."

Ngữ khí lúc này của Tạ Tân Chiêu giống như là chỉ cần cô mở miệng nói muốn thì anh sẽ đồng ý ngay vậy.

Nhưng Tɧẩʍ ɖυ cũng không muốn bản thân ảnh hưởng đến anh.

"Tự cậu quyết định đi." Cô nhẹ giọng nói.

----------

Buổi chiều, hai người cùng ngồi học trong phòng của Tạ Tân Chiêu.

Thành tích Tạ Tân Chiêu rất tốt, toán học cũng vô cùng ưu tú.

Đề toán của lớp Văn đối với anh là quá dễ. So với việc học kiến thức mới, thời gian này Tɧẩʍ ɖυ ưu tiên việc sửa lại những kiến thức sai hơn.

Tạ Tân Chiêu giở bài thi gần nhất của cô ra xem.

Thành tích của Tɧẩʍ ɖυ tốt ngoài dự đoán. Kiến thức cơ sở cô nắm chắc rất khá, hầu như cũng không phạm phải lỗi sai cơ bản. Mất điểm đều ở những câu khó.

"Thành tích môn toán của cậu cũng không tệ."

Tạ Tân Chiêu đánh giá khách quan.

Thật ra vốn dĩ cô không cần phải phụ đạo.

Làm một học sinh nghệ thuật, thành tích như vậy đã là rất tốt. Anh mở sách bài tập của Tɧẩʍ ɖυ ra, dựa theo kiến thức trong đó mà viết ra một số đề.

"Làm thử xem sao." Tɧẩʍ ɖυ gật đầu, mở giấy nháp bắt đầu tính toán.

Ngày xuân sáng sủa, dạo gần đây nhiệt độ không khí cũng dần tăng cao.

Tɧẩʍ ɖυ chỉ mặc một chiếc áo sơmi màu vàng nhạt rộng thùng thình.

Cô vén tay áo lên, dùng kẹp tóc vén tóc ra sau tai.

Làm bài được một nửa, Tɧẩʍ ɖυ xoa xoa cổ tay.

Bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt khó có thể xem nhẹ ở bên cạnh. Động tác của cô khựng lại, nghiêng đầu sang nhìn.

Ánh mắt Tạ Tân Chiêu đang ngơ ngẩn dừng lại ở cánh tay trái của cô.

Tɧẩʍ ɖυ tò mò: "Cậu nhìn cái gì vậy?"

Cổ họng của Tạ Tân Chiêu lăn lộn, giọng nói có hơi thấp