Chương 46: Vùng đất vô danh

Vu Mã Bác ngẩng đầu nhìn xung quanh, những người chết giống như con thiêu thân vây quanh ngọn đèn đường, càng ngày càng nhiều, xiêu xiêu vẹo vẹo tiến lại gần họ.

Y thở dốc một hơi, kéo thân thể nặng nề mệt mỏi một lần nữa nện bước: “Còn phải chạy tiếp, không thể dừng lại, nếu không sẽ bị đám này ăn mất.”

Đồng Tiểu Tùng do dự một chút, nói: “Để mình cõng cậu! Trong khoảng thời gian này mình rèn luyện ra khí lực, tuy cõng cậu không thể chạy quá nhanh, nhưng vẫn có thể chạy được.”

“Câm miệng……” Vu Mã Bác trực tiếp cự tuyệt đề nghị của Đồng Tiểu Tùng, y lau mồ hôi, nhìn một trong những giao lộ nói: “Hình như chỗ đó có hơi quen, chúng ta chạy tới đó đi, mau……”

Nói xong, y mặc kệ Đồng Tiểu Tùng, trực tiếp chạy lên trước.

Đồng Tiểu Tùng lo lắng chạy theo phía sau, không dám chạy quá nhanh, chuẩn bị cõng Vu Mã Bác mất sức bất cứ lúc nào.

***

Khi bọn bọ tiến vào con đường kia, trong nháy mắt xung quanh dường như trở nên càng thêm tối tăm.

Điều làm cho họ cảm thấy kỳ quái chính là, trên con đường này chẳng có gì cả, nhà cửa cũng trở nên ngay ngắn.

Quay đầu nhìn lại, đám người chết chen chúc ở lối vào con phố, vô số đầu người rậm rạp đếm không xuể đang nhìn bọn họ chòng chọc.

Đồng Tiểu Tùng vội vàng dừng bước: “Đừng, đừng chạy vào trong!”

Vu Mã Bác cũng ngừng lại, chống đầu gối thở dốc.

Đồng Tiểu Tùng kinh hãi nói: “Cậu xem chúng nó đều không tiến vào, chẳng lẽ trong đó còn có thứ gì đáng sợ hơn sao?”

“Vậy thì chúng ta phải vào.” Vu Mã Bác vô lực nói: “Mình nhớ ra rồi, đây là nơi tối qua mình mơ thấy, Đường Vũ Tâm bị nhốt trong một căn phòng cách đó không xa, mình xác định chính là nơi này……”

Nói rồi y quay đầu lại nhìn thoáng qua, thở dốc một hơi: “Chúng nó không đuổi theo cũng tốt, mình thật sự chạy không nổi nữa, chúng ta đi từ từ tới đi.”

Nghe vậy, Đồng Tiểu Tùng nhìn vào bên trong con phố, hai bên đường có rất nhiều đèn l*иg đỏ tỏa ra điềm gở cùng tử khí, ánh mắt cậu trở nên kiên định: “Vậy cậu ở chỗ này chờ mình, mình đi vào tìm cậu ấy, sau khi tìm được thì dẫn cậu ấy ra gặp cậu.”

“Đánh rắm!” Vu Mã Bác chửi thô tục: “Không có mình thì cậu cũng không tìm được đường, hơn nữa yếu ớt như cậu làm sao cứu được cậu ấy! Mình thật sự không còn bao nhiêu sức lực, cậu đừng để mình lãng phí sức lực ở đây, Đồng Tiểu Tùng! Chúng ta tốc chiến tốc thắng, nhanh tìm được Đường Vũ Tâm, sau đó tranh thủ thoát khỏi nơi quỷ quái này càng sớm càng tốt!”

Đồng Tiểu Tùng có chút do dự, thậm chí còn cân nhắc có nên mạnh mẽ giữ Vu Mã Bác ở lại chỗ này hay không.

Vu Mã Bác thở dài: “Ngộ nhỡ cậu không có ở đây, những thứ ở đầu đường kia mà vào thì làm sao? Mình không còn sức lực, không phải sẽ bị ăn sao?”

Điều này làm Đồng Tiểu Tùng hoàn toàn đánh mất ý tưởng giữ Vu Mã Bác ở lại chỗ này, cậu nói: “Vậy mình cõng cậu.”

“Không cần, mình còn có thể đi.” Vu Mã Bác trực tiếp đi vào chỗ sâu trong con phố: “Cậu phải tiết kiệm thể lực, chờ đến khi mình đi không nổi nữa lại cõng mình cũng không muộn.”

Đồng Tiểu Tùng lo lắng đi theo Vu Mã Bác.

***

Vu Mã Bác dẫn Đồng Tiểu Tùng đến trước một ngôi nhà, ngôi nhà này có sân, hai cánh cửa to màu đỏ thắm ở trạng thái mở rộng, trên cửa treo hai chiếc đèn l*иg đỏ thẫm.

Trong sân là những ngọn nến đỏ hoặc trắng đang cháy.

Vu Mã Bác hạ giọng: “Cẩn thận một chút, hẳn là ở bên trong.”

Đồng Tiểu Tùng đáp lại, hai người thận trọng bước vào cửa.

Vừa bước vào cửa, bọn họ liền nghe thấy trong nhà truyền đến từng đợt tiếng khóc thút thít.

Tinh thần cả hai rung lên, đó là tiếng khóc của Đường Vũ Tâm!

***

Cửa phòng cũng ở trạng thái mở rộng, bên trong không có bất kỳ ánh sáng nào, tối đen như mực.

Bọn họ ngồi xổm ở cửa, nheo mắt nhìn vào trong phòng, cẩn thận phân biệt, chỉ có thể đại khái nhìn thấy một chút đường nét.

Vu Mã Bác quay đầu, đè giọng xuống cực thấp nói vào tai Đồng Tiểu Tùng: “Giống hệt như trong giấc mơ của mình.”

Một đống thứ không biết là gì đang vây quanh Đường Vũ Tâm, khom lưng phát ra phát ra âm thanh tương tự như ngấu nghiến khi ăn.

Đường Vũ Tâm khóc đến hữu khí vô lực, như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Vu Mã Bác thầm mắng một tiếng, thì thầm với Đồng Tiểu Tùng: “Mình sẽ dẫn chúng nó rời đi, cậu cứu Đường Vũ Tâm ra, sau đó hành dộng tùy theo hoàn cảnh.”

Trong lòng Đồng Tiểu Tùng nhảy dựng, cậu lắc đầu nguầy nguậy, túm chặt Vu Mã Bác, nói nhỏ vào tai Vu Mã Bác: “Cậu đã đến cực hạn, thể lực của mình vẫn còn đầy đủ, mình sẽ dẫn chúng nó rời đi, cậu cứu Đường Vũ Tâm, sau khi bỏ chúng nó lại mình sẽ đi tìm các cậu.”

Vu Mã Bác còn muốn nói thêm, Đồng Tiểu Tùng hoàn toàn không cho Vu Mã Bác cơ hội này, cậu túm chặt Vu Mã Bác, hạ giọng: “Cậu mệt lắm rồi, căn bản chạy không nổi, cậu sẽ chết mất, mình còn thể lực, mình còn có thể chạy, cậu không cần phải đi chịu chết!”

Nghĩ nghĩ, Đồng Tiểu Tùng lần đầu hung dữ, cắn răng nói: “Nếu cậu không nghe lời mình, vậy mình sẽ dùng quần áo trói cậu lại cõng cậu ra đường, đến lúc đó mình không chỉ phải cứu Đường Vũ Tâm, còn phải kéo cả cậu theo nữa.”

Vu Mã Bác bị chọc cười, nhưng cũng hiểu được sự kiên định của Đồng Tiểu Tùng, nếu cứ tiếp tục tranh cãi sẽ chỉ dẫn đến những điều tồi tệ.

Y gật gật đầu: “Được rồi, nghe cậu, ha, gà yếu còn biết tức giận buông lời hung ác nữa.”

Đồng Tiểu Tùng mặc kệ Vu Mã Bác nói gì, cậu đỡ Vu Mã Bác trốn vào trong góc, sau đó cậu rút mấy ngọn nến trong sân ra.

Đứng trong sân, cậu gào to một tiếng: “Này!”

Sau đó ném cây nến trong tay vào trong nhà.

Ngọn nến đang cháy nhảy múa thắp sáng cảnh tượng bên trong ngôi nhà.

Chỉ thấy mấy thứ kia quay đầu lại, ngọn nến soi sáng khuôn mặt chúng nó.

Sắc mặt Đồng Tiểu Tùng trong nháy mắt trắng bệch.

Cậu biết đám người chết này, tất cả đều là thi thể trong những bức ảnh đen trắng mà cậu từng nhìn thấy ở Tiên Đường.

Cứng đờ hai giây, cậu lập tức hoàn hồn, ném tất cả những cây nến trên tay vào đó.

Đám người chết này rõ ràng không giống với đám trên đường phố, chúng nó ngay lập tức phẫn nộ.

Đồng thời tản ra, Đường Vũ Tâm bị bao vây ở bên trong phát hiện dị thường, cũng nhìn theo.

Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt tiều tụy của Đường Vũ Tâm lộ vẻ kinh ngạc, không thể tin được có người quen lại xuất hiện ở một nơi quỷ quái như thế này.

Mắt thấy mấy thứ kia di chuyển, Đồng Tiểu Tùng xoay người bỏ chạy.

Lo lắng quay đầu lại nhìn thoáng qua, tim cậu suýt nữa nhảy ra ngoài, nỗi sợ hãi tăng lên đến cực điểm.

Đám người chết kia tuy rằng kiễng chân, nhưng di chuyển lại cực kỳ nhanh.

Một số thậm chí tứ chi không hoàn chỉnh, căn bản không đi, mà giống như một con côn trùng chân đốt bò về phía cậu với một tốc độ cực nhanh.

Cậu không dám giảm tốc độ, chạy ra khỏi cổng lớn liền chạy sâu vào trong con phố.

***

Càng chạy càng sâu, càng chạy càng hoảng sợ.

Nhà cửa hai bên đường càng ngày càng cao, đồ vật bên trong càng ngày càng quỷ dị, tựa như cậu xâm nhập vào một cấm địa vậy.

Đột nhiên, cậu nghe thấy một tràng kèn xô-na đưa tang.

Ngẩng đầu nhìn lại, trên con đường tối tăm phía trước, có hai vật đang nâng một chiếc quan tài, một trước một sau đệm chân di chuyển về phía này.

Đồng Tiểu Tùng muốn quay đầu, nhưng phát hiện đám người chết sau lưng đã đuổi theo tới.

Cậu không chút nghi ngờ vào giây tiếp theo mình sẽ bị đám người chết này cắn nuốt sạch sẽ.

Khuôn mặt người chết tái nhợt vặn vẹo ở ngay trước mặt cậu, cậu thậm chí không kịp suy nghĩ nhiều, trong đầu chỉ có sợ hãi và tuyệt vọng.

Đột nhiên, một cụm lửa màu xanh lam bốc cháy trước mặt cậu.

Chính xác mà nói, là người chết ở trước mặt cậu bốc cháy.

Những ngọn lửa màu lam kết nối với nhau, chiếu sáng cả một con đường.

Đám người chết đuổi theo tới kêu gào và biến mất trong ngọn lửa màu lam.

Đồng Tiểu Tùng quay đầu lại nhìn thoáng qua, hai vật nâng quan tài phía sau cũng không thấy đâu nữa.

Lại quay lại, một người quen đứng trước mặt cậu.

Cố Hiên.

***

Đồng Tiểu Tùng ngây người nhìn Cố Hiên.

Cố Hiên cười: “Thất thần làm gì, chúng ta cần phải đi.”

Nói rồi hắn nắm lấy cổ tay Đồng Tiểu Tùng, túm Đồng Tiểu Tùng xoay người chạy trở về.

Đồng Tiểu Tùng bởi vì vừa rồi kinh hoảng quá độ cộng thêm liều mạng chạy trốn, dùng gần như toàn lực, tuy rằng cũng có thể miễn cưỡng chạy, nhưng cậu không theo kịp bước chân của Cố Hiên.

Không ngờ trong giây tiếp theo, Cố Hiên xoay người cõng cậu, dễ dàng như quăng cặp sách lên lưng hắn vậy.

Sau đó cõng cậu nhẹ nhàng chạy về phía trước.

Bởi vì cách rất gần nên cậu có thể ngửi thấy mùi trầm hương thoang thoảng trên người Cố Hiên kia.

Nghi hoặc nhíu mày, cậu cẩn thận đánh giá Cố Hiên dưới thân, đối phương vẫn mặc bộ quần áo lúc ở mộ địa, nhưng lại không có mùi tanh tưởi.

Thật kỳ quái……