Chương 47: Tiên Đường chân chính

Cố Hiên cõng Đồng Tiểu Tùng chạy đến cửa sân, vừa vặn đυ.ng phải Vu Mã Bác và Đường Vũ Tâm đang dìu nhau đi ra.

Vu Mã Bác nhìn thấy Cố Hiên cõng Đồng Tiểu Tùng, y thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ nó, Cố Hiên, tôi mẹ nó còn tưởng rằng anh bị quỷ ăn rồi! Cuối cùng anh cũng xuất hiện! Đây là đâu! Làm thế nào chúng ta có thể quay về!”

“Đây là giao giới âm dương, khắp nơi đều là những thứ tà môn không thể sống cũng không thể chết.” Cố Hiên nhẹ nhàng đặt Đồng Tiểu Tùng xuống, đưa tay cởϊ áσ trên người mình ra, để lộ cơ bắp săn chắc, nói: “Mau! Các cậu cũng cởϊ áσ ra đi.”

Vẻ mặt Đường Vũ Tâm vặn vẹo trong nháy mắt.

Cố Hiên vội nói: “Cô không cần cởi, Vu Mã Bác và Đồng Tiểu Tùng, hai người cởϊ áσ ra đưa cho tôi, nhanh lên.”

Dù sao cũng đều là đàn ông, Vu Mã Bác và Đồng Tiểu Tùng không chút do dự cởϊ áσ đưa cho Cố Hiên.

Cố Hiên đặt áo của ba người lại với nhau, dùng tay bóp nhẹ một cái, một ngọn lửa màu lam đột nhiên bốc lên, cả ba bộ quần áo lập tức bốc cháy.

Khi áo của ba người bị đốt thành tro, thì phía xa chiếu tới một chùm ánh sáng.

Ánh sáng của chùm sáng tỏa ra trong chỗ tối tăm này lại không hề chói mắt, thậm chí còn có chút ấm áp.

Đồng Tiểu Tùng cảm thấy dường như có không khí lưu chuyển trong chùm sáng, có loại khí tức sinh mệnh.

Cố Hiên: “Chạy về phía cuối ánh sáng, đừng nóng vội, chạy chậm một chút cũng không sao.”

Đồng Tiểu Tùng xoay người muốn đỡ Đường Vũ Tâm và Vu Mã Bác.

Cố Hiên lại lướt qua cậu đi về phía hai người kia, nói: “Để tôi, em cũng kiệt sức rồi.”

Nói rồi hắn đứng ở giữa hai người kia, một tay nắm một người, như thể đang nắm hai con gà con, gần như kéo cả Đường Vũ Tâm và Vu Mã Bác đi.

Tốc độ càng lúc càng nhanh, Đồng Tiểu Tùng vội vàng đuổi theo.

Vu Mã Bác mắng: “Mẹ nó! Anh mẹ nó khỏe thế sao?”

Mấy người một đường chạy chậm, đột nhiên trước mắt tối sầm.

***

Tách, tách, tách……

Tiếng nước làm Đồng Tiểu Tùng mở mắt ra, cậu phát hiện bản thân đang đứng ở một nơi tương tự như nhà giam cổ đại.

Mùi thối rữa và máu tươi ở khắp mọi nơi……

“Mẹ nó? Đây là đâu?” Giọng Vu Mã Bác vang lên.

Cũng may lần này nhân số đều tề tụ đủ, bọn họ không bị phân tán.

Đồng Tiểu Tùng nhìn theo hướng phát ra tiếng nước, phát hiện một người bị đóng đinh trên tường.

Cậu cẩn thận đánh giá, liền hãi hùng khϊếp vía, bởi vì " người " đóng đinh trên tường kia hình như là một trong những người chết đuổi theo cậu trước đó.

Cũng là một trong những người ở bức ảnh đen trắng mà cậu từng thấy tại Tiên Đường.

Giờ phút này tứ chi và trán của người chết đều bị đóng đinh vào tường bởi những chiếc đinh to như cốt thép.

Giống như một tiêu bản còn sống, máu vẫn chảy xuôi trên cơ thể, nhỏ một vũng nước màu đỏ xuống đất.

Dưới chân bọn họ tất cả đều là máu.

Đồng Tiểu Tùng nhịn không được dịch chân, nhưng không có chỗ nào trốn, khắp nơi đều là máu đỏ lầy lội.

Từng đợt tiếng kêu rên đột nhiên vang lên, bọn họ nhìn về phía âm thanh, phát hiện bên cạnh bọn họ còn có một thủy lao.

Một người chết bị xích bên trong, nó vùng vẫy rống giận.

Hình như trong nước có rất nhiều vật cực nhỏ đang gặm cắn nó.

Tiếng sột soạt không phân biệt được đó là thứ gì, chỉ có thể nhìn ra số lượng chi chít khổng lồ.

***

Cố Hiên đi vào trong, bọn họ di chuyển theo Cố Hiên.

Đồng Tiểu Tùng phát hiện tất cả những người chết cậu nhìn thấy trong Tiên Đường ở nhà Đường Vũ Tâm đều đang chịu hình ở chỗ này.

Cực độ huyết tinh cùng tàn nhẫn trước nay chưa từng thấy khiến Vu Mã Bác, Đồng Tiểu Tùng và Đường Vũ Tâm nôn khan từng trận, chỉ có Cố Hiên biểu hiện rất trấn định.

Đồng Tiểu Tùng không thể tiếp thu, rõ ràng trước đó chúng nó còn là bộ dáng hung ác khủng bố đuổi theo cậu, nhưng hiện tại, lại làm cậu nhịn không được đồng tình.

Vu Mã Bác kéo Cố Hiên ở đằng trước, hai mắt đỏ đậm, hạ giọng chất vấn: “Nơi này con mẹ nó rốt cuộc là nơi nào! Anh đưa chúng tôi tới đâu đây! Chúng tôi muốn quay về! Quay về!!”

Cố Hiên trở tay đẩy Vu Mã Bác ra, nhíu mày nói: “Không có mặc áo thì đừng cù cưa lôi kéo, đây là đâu, hỏi tôi cũng vô dụng, phải hỏi Đường Vũ Tâm.”

Vu Mã Bác và Đồng Tiểu Tùng đều sửng sốt, bọn họ nhìn về phía Đường Vũ Tâm.

Đường Vũ Tâm che miệng: “Ọe……”

Vu Mã Bác, Đồng Tiểu Tùng:……

Nước mắt Đường Vũ Tâm theo đó rơi xuống, cô hít hít mũi thấp giọng nói: “Nơi này hình như là…… Tiên Đường của mình, cuối cùng mình cũng biết vì sao lúc tiếp Tiên Đường sẽ thống khổ như vậy rồi. Giờ mình có thể nhớ lại một ít, những gì mình cảm nhận được lúc ấy chính là những gì chúng nó đang phải chịu đựng hiện tại……”

Vu Mã Bác: “Đây là…… Chuyện gì thế?”

Đường Vũ Tâm thấp giọng khóc nói: “Tất cả những gì chúng nó đang chịu đựng hiện tại có liên quan đến sự giam cầm của Tiên Đường, trách không được chủ nhân Tiên Đường trước nay đều không được chết tử tế, bây giờ mình đã biết, đã rõ……”

Vu Mã Bác bất đắc dĩ nói: “Cậu rõ cái gì, mấu chốt là chúng ta đi ra ngoài thế nào?” Y nhìn về phía Cố Hiên, nói: “Anh đưa chúng tôi tới đây, anh nói đi, bây giờ làm sao đi ra ngoài?”

Cố Hiên lắc đầu đáp: “Tôi cũng không có cách nào, vốn dĩ chùm sáng vừa rồi chính là dẫn chúng ta rời đi, ai ngờ lại bị kéo vào Tiên Đường. Đường Vũ Tâm, có thể đi ra ngoài hay không, tùy thuộc vào cô.”

“Tôi?” Đường Vũ Tâm ngậm nước mắt ngẩng đầu: “Tôi phải làm thế nào?”

Cố Hiên: “Chúng nó kéo chúng ta vào một cách có ý thức, mục tiêu của bọn chúng là cô, đây hẳn được coi là chuyện nhà của cô, cho nên phải làm thế nào cô phải tự hỏi bản thân, tại sao chúng nó muốn gặp cô, chúng muốn gì.”

Đường Vũ Tâm do dự một lát, lớn tiếng nói: “Các người muốn để tôi cùng chịu tra tấn chung với các người phải không?”

Ngoại trừ tiếng kêu rên trong thủy lao, không có bất kỳ tiếng đáp lại nào.

Nhưng Đường Vũ Tâm lại giống như xác định ý nghĩ này, cô khóc nói: “Thực xin lỗi, tôi, tôi còn muốn sống, cầu xin các người thả chúng tôi đi, tôi cam đoan với các người, sau khi trở về tôi nhất định sẽ đốt cho các người rất rất nhiều cung phụng, sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của các người, tôi sẽ dâng hiến tất cả, sau khi chết tôi nguyện ý đến nơi này, nhưng bây giờ…… Bây giờ còn chưa được, cầu xin các người hu hu hu……”

Đột nhiên, phịch một tiếng.

Một cánh cửa mở ra trước mặt họ.

“Chúng nó đồng ý rồi!” Cố Hiên vội vàng một tay túm một người, còn không quên chú ý đến Đồng Tiểu Tùng ở phía sau, nói: “Đi mau!”

***

Đồng Tiểu Tùng mở choàng mắt, hít sâu một hơi, xung quanh vẫn là quan tài nhỏ hẹp tối tăm.

Cũng may dù là dưới thân hay dưới chân cũng không có vật quấy phá!

Cậu vươn tay dùng sức nhấc nắp quan tài lên, lần này cực kỳ thuận lợi, quan tài khẽ nhúc nhích, gió lạnh luồn vào qua khe hở.

Đồng Tiểu Tùng mừng rỡ, tay chân cùng sử dụng đẩy nắp quan tài ra, rất nhanh liền đẩy ra được một đoạn làm cậu thuận lợi chui ra ngoài.

Mới vừa ra ngoài đã nghe thấy bên trong quan tài bên cạnh truyền đến tiếng gõ điên cuồng.

Là quan tài của Vu Mã Bác!

Đồng Tiểu Tùng vội vàng chạy lại giúp đẩy nắp quan tài ra, trong lòng còn tự hỏi, mình còn có thể đẩy nắp quan tài ra, vì sao Vu Mã Bác khỏe hơn cậu lại bị vây khốn?

Ngay khi nắp quan tài được đẩy ra, cậu lập tức hiểu được.

Bên trong chật hẹp lại có hai người, Đường Vũ Tâm và Vu Mã Bác chen chúc bên nhau.

Quan tài được mở ra, hai người chật vật bò ra ngoài.

Vu Mã Bác nằm liệt dưới đất cảm thán: “Con mẹ nó cuối cùng cũng trở lại nhân gian.”

Đường Vũ Tâm càng trực tiếp không màng hình tượng nằm vật ra đất.

Lúc này Đồng Tiểu Tùng mới chú ý tới, trạng thái của Đường Vũ Tâm còn kém hơn cả Vu Mã Bác, giống như mất nửa cái mạng vậy.

“Mẹ nó!” Vu Mã Bác đột nhiên kinh hãi kêu lên: “Các cậu nhìn mộ Cố Hiên kìa! Sao lại bị chôn rồi? Không phải là chết ở trong đó rồi chứ!”

Đồng Tiểu Tùng cả kinh, quay đầu nhìn lại, quả nhiên mộ Cố Hiên đã bị lấp lại gồ lên như một nấm mồ, giống như những ngôi mộ khác trong mộ địa lúc này.

Lặng lẽ không tiếng động.