Chương 37: Bút ký học tập

Trong buồng vệ sinh, Đồng Tiểu Tùng ngồi trên nắp bồn cầu, cúi đầu nhìn bút ký lớp học trống không, nước mắt rơi trên mặt giấy.

Làm sao cậu có thể không biết cố gắng như thế chứ!

Bị phân tâm bởi một số chuyện thì thôi đi, tối hôm qua còn không biết xấu hổ mơ như thế nữa.

Học tập sa sút không trách người khác, chỉ trách tâm tính của mình không đủ kiên định.

Cậu hít hít mũi, mắt nhòe đi vì nước mắt.

Một tuần sau phải lọt vào top 10, nhưng hầu hết các bút ký gần đây đều để trống.

Cậu ngộ tính thấp, nghiêm túc nghe giáo viên giảng còn cái hiểu cái không, huống chi hiện tại cậu còn ghi chép không được đầy đủ, lại còn không nghe giáo viên giảng bài.

Kết quả kiểm tra vào tuần sau có thể hình dung ra rồi.

Khả năng lọt vào top 10 là cực kỳ nhỏ bé, cậu không sợ đối mặt với ánh mắt thất vọng của hiệu trưởng và giáo viên, chỉ là trợ cấp không còn, cậu thẹn với chị mình.

Sao cậu có thể vô dụng như thế được.

Không những không giúp được gì cho nhà, mà còn luôn liên lụy.

Đồng Tiểu Tùng âm thầm khóc, thân thể run lên không kìm được, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống trên mặt giấy, thấm ướt cả tờ giấy.

Cốc, cốc, cốc.

Ba tiếng gõ cửa chậm rãi vang lên.

Đồng Tiểu Tùng khóc đến đầu óc choáng váng, cũng không cảm thấy tiếng gõ cửa có cái gì không đúng.

Cậu cho rằng có người muốn sử dụng nơi này, cậu lau nước mắt, ở bên trong gõ nhẹ hai cái, nói với người bên ngoài bên trong có người.

Quả nhiên tiếng gõ cửa không vang lên nữa.

Đồng Tiểu Tùng đang cố lau nước mắt nên không chú ý tới, bên ngoài không có bất kỳ tiếng bước chân nào cả.

Sau một lúc lâu, cảm xúc của Đồng Tiểu Tùng cuối cùng cũng bình tĩnh lại rất nhiều.

Cậu hít hít mũi, đứng dậy mở cửa buồng ra muốn rửa mặt rồi lên lớp.

Vừa mở cửa, cậu đã bị một thứ dán lên bức tường gỗ bên cạnh thu hút sự chú ý.

Đó là một quyển vở cùng một tờ giấy, được dán trên bức tường ốp gỗ, rất dễ thấy.

Bởi giờ phút này các học sinh đều đã vào lớp, nên không có ai trong phòng vệ sinh.

Cậu dụi dụi đôi mắt chua xót, tiến lên nhìn dòng chữ trên tờ giấy.

Trên tờ giấy là một hàng chữ màu đỏ sẫm trông rất phóng khoáng, cuối cùng còn kéo ra một vài vệt đỏ, tuy rằng thoạt nhìn không rõ lai lịch, nhưng nội dung lại có chút ấm áp.

【 Hướng tới mặt trời, đi về phía ánh sáng, em là ngọn đuốc rực rỡ tỏa chiếu sinh mệnh. 】

Đồng Tiểu Tùng có chút không rõ, trên tờ giấy này nói ai?

Trong phòng vệ sinh ngoại trừ cậu hình như không có người khác.

Cậu cẩn thận gỡ quyển vở dính trên ván gỗ trên tường xuống.

Khi mở quyển vở ra, cậu sững sờ, đây là một quyển bút ký học tập, nhưng không phải đơn thuần là chép lại bài giảng trên bảng.

Mà là dùng góc độ sắc bén tuyệt diệu để giảng giải cách sử dụng công thức trọng điểm trong bài tập, phương pháp học tập.

Cậu chỉ đọc vài dòng đã có một loại cảm ngộ hoàn toàn mới, nếu mở sách giáo khoa đối chiếu học tập thì có vẻ như không cần giáo viên giảng giải, cũng có thể hiểu rõ.

Đồng Tiểu Tùng như đạt được chí bảo, cậu ôm bút ký cùng tờ giấy vào lòng, nhìn quanh phòng vệ sinh trống không, đột nhiên có chút hối hận vì vừa rồi không mở cửa.

Người này rốt cuộc là ai?

Tại thời điểm mấu chốt giúp cậu lớn như thế, mà cậu còn không nói tiếng cảm ơn.

Hơn nữa tờ giấy này……

Đồng Tiểu Tùng có chút hoảng hốt, trong nháy mắt lại nghĩ tới Tri Huyền.

Thật rất giống phong cách Tri Huyền, cậu cũng sắp hoài nghi Tri Huyền thật sự đi đến bên cạnh cậu.

Lấy lại tinh thần cậu lắc lắc đầu, không thể nghĩ như vậy, đối phương là thiết thực giúp cậu, cậu lại thay vào Tri Huyền trong ảo tưởng của mình, quả thực có chút không tôn trọng đối phương.

Mặc kệ đối phương là ai, ân nhân này cậu đã nhận định, sau này nhất định phải nghĩ cách tìm được đối phương! Cảm ơn đối phương!

***

Giữa trưa Vu Mã Bác trở lại phòng ngủ lấy đồ, thấy Đồng Tiểu Tùng cũng ở đó, ngồi bên bàn học bài như mọi khi.

Nhìn lướt qua đầu tóc Đồng Tiểu Tùng, y nói: “Tóc cậu mọc nhanh quá, lại dài rồi, nên mua dây thun buộc lại đi.”

Nói xong, Vu Mã Bác so sánh một chút: “Không phải buộc hết lên đâu, là buộc kiểu tiểu thiếu gia quý tộc ấy, chỉ tùy ý buộc một phần, nhất định đẹp.”

Đồng Tiểu Tùng lấy lại tinh thần từ trong học tập, cậu có chút trì độn sờ sờ đầu tóc mình, nhìn Vu Mã Bác, nói: “Sao cậu về rồi?”

“Này mắt của cậu……” Vu Mã Bác nhíu mày, nhìn đôi mắt hơi sưng đỏ của Đồng Tiểu Tùng: “Cậu khóc? Ai lại bắt nạt cậu?”

“Không có……” Đồng Tiểu Tùng dụi dụi đôi mắt, nói: “Thành tích học tập lùi bước, liền không có tiền đồ khóc một lúc, nhưng có người tốt bụng đã cho mình mươn bút ký học tập, tiếc là lúc ấy mình không mở cửa, cũng không biết đối phương là ai.”

Nói rồi Đồng Tiểu Tùng giơ quyển vở trong tay lên.

Vu Mã Bác: “Ồ? Quyển vở này…… sao nhìn quen vậy?”

Đồng Tiểu Tùng kinh hỉ hỏi: “Thật sao? Cậu biết đây là ai không? Mình muốn cảm ơn đối phương!”

Vu Mã Bác bước tới, cầm lấy quyển vở nhìn kỹ hơn: “Quả thật quen mắt, hình như mình đã gặp qua, hơn nữa thiết kế của quyển vở này tuyệt đối không bình thường, hẳn là một sản phẩm phiên bản giới hạn nổi tiếng nào đó, chậc, trong một lúc nghĩ không ra……”

Đồng Tiểu Tùng thoải mái cười: “Vậy cậu bận trước đi, khi nào nghĩ ra thì nói cho mình biết.”

Nụ cười này làm Vu Mã Bác sửng sốt, y ngây người nhìn Đồng Tiểu Tùng, có chút kinh ngạc nói: “Mẹ nó nụ cười này của cậu……”

Đồng Tiểu Tùng cuống quít thu lại nụ cười: “Khó coi?”

“Không phải, là quá đẹp.” Vu Mã Bác lắc đầu cảm thán: “Cậu cũng đừng cười với những cô gái như thế, quá hấp dẫn rồi, như là tiểu thiếu gia quý tộc rực rỡ như ánh mặt trời vậy, khí chất trong trẻo này quả thực rất tuyệt.”

Đồng Tiểu Tùng:……

Cậu đã phần nào miễn nhiễm với hình dung tiểu thiếu gia quý tộc này.

Nhưng khen kiểu này cậu vẫn cảm thấy có chút xấu hổ xấu hổ cùng thẹn thùng, nếu như không phải người nói ra lời này có thiện ý, cậu thậm chí sẽ cảm thấy đối phương đang trào phúng mình.

Cậu tự ti lại yếu đuối, gầy gò lại vô lực, thật sự không gánh nổi loại khen ngợi này.

Vu Mã Bác lắc lắc đầu: “Sao cậu lại không tin, aiz quên đi, không nói chuyện này nữa, nói chuyện buổi tối đi. Nhà bà con mình có một con mèo đen có thể cho mượn, giờ mình đi đây, cậu lật giường hai người họ xem có vớ thối hay qυầи ɭóŧ chưa giặt nào đó không, thật sự không được thì lột bao gối ra, buổi tối dùng.”

Vẻ mặt Đồng Tiểu Tùng có chút kinh ngạc, vớ thối hay qυầи ɭóŧ chưa giặt?

Bạn cùng phòng của cậu lôi thôi như thế sao?

Vậy mà còn có thứ đồ như vậy nữa?

Vừa nghĩ đến trên giường bạn cùng phòng có thể sẽ có loại đồ này, cậu còn phải dùng tay tìm, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bài xích.

Vu Mã Bác cười: “Cậu đừng dùng biểu cảm này cười chết mình ha ha ha ha, mình đùa cậu đấy! Không đùa nữa, lột bao gối của hai người họ ra đi, mình đi trước đây, cậu để ý thời gian, đừng trễ giờ vào lớp buổi chiều.”

Đồng Tiểu Tùng vô lực đỡ trán: “Được……”

Cậu thật sự rất khó phân biệt giữa đùa giỡn và nghiêm túc, nhưng bạn cùng phòng lại thích nắm bắt điểm này để trêu cậu.

***

Ban đêm, gió nhẹ hiu hiu.

Đồng Tiểu Tùng ôm một con mèo đen thành niên được buộc lục lạc, trên tay Vu Mã Bác xách theo hai cái bao gối, cùng tụ hợp với Cố Hiên vẫn hốc hác như cũ ở công trường.

Không biết có phải vì chưa đến giờ hay không mà hiện tại công trường im lìm, đám công nhân đang nghỉ ngơi trong ký túc xá, cũng không xảy ra chuyện quỷ dị như đêm qua.

Rõ ràng không quá lạnh, nhưng Cố Hiên lại mặc một chiếc áo khoác bông mỏng, như cực kỳ sợ lạnh.

Y đút hai tay vào túi quần, nâng cằm lên chỉ huy: “Cho mèo đen ngửi hai thứ đó, lát nữa trống bắt đầu vang lên thì thả mèo đen ra, nhất định phải theo sát, bằng không thì hai người bạn kia của các người sẽ nguy hiểm đấy.”

***

Gần như không chờ đợi lâu, bọn họ thấy đám công nhân bước ra khỏi ký túc xá với đôi mắt nhắm nghiền như bị mộng du, họ đứng thành hai hàng một cách trật tự như đêm qua.

Sau đó cùng lúc mở đôi mắt trống rỗng, trên mặt treo nụ cười vui mừng lại quỷ dị.

Đồng Tiểu Tùng và Vu Mã Bác nhìn đến da đầu tê dại, bất giác lùi về phía sau.

Cố Hiên nắm thật chặt áo khoác, thấp giọng mắng: “Đồ tà môn, con mẹ nó lại phải làm lại lần nữa……”

Không ai nghe hiểu Cố Hiên đang mắng cái gì, càng thêm không nghe rõ những câu lẩm bẩm xen lẫn những tiếng chửi thô tục phía sau.

Bọn họ chỉ có thể cảm thấy Cố Hiên rất không kiên nhẫn, rất nóng nảy, như là sợ hãi đến mức tận cùng muốn phát tiết.