Chương 38: Hố xương

Sau khi tiếng trống vang lên, sương mù xuất hiện, Đồng Tiểu Tùng lập tức buông tay, thả mèo đen trong lòng ra.

Lục lạc trên cổ mèo đen vang lên, nó lao ra ngoài với tư thế đầy mạnh mẽ.

Vu Mã Bác hô to: “Mau lên!”

Cả ba đuổi sát phía sau mèo đen.

Nhưng mèo đen dù sao cũng có bốn chân, chạy nhanh như chớp, hòa vào đêm tối, khiến người ta càng khó phân biệt.

Cuối cùng, họ mơ hồ nhìn thấy con mèo đen từ xa đâm sầm xuống đất rồi biến mất.

Đồng Tiểu Tùng và Vu Mã Bác lập tức luống cuống, bọn họ thở hổn hển liều mạng chạy về phía nơi mèo đen biến mất.

Khi đến gần, ánh mắt Đồng Tiểu Tùng tốt hơn một chút, nhìn thấy một cái miệng giếng ngang bằng với mặt đất.

Cậu vội vàng túm chặt Vu Mã Bác suýt chút nữa đã giẫm chân xuống, thở hổn hển nói: “Giếng! Cẩn thận!”

Vu Mã Bác cúi đầu nhìn, hoảng sợ: “Mẹ nó, suýt chút nữa xuất sư chưa thành đã ngủm rồi.”

Cố Hiên từ phía sau đi tới, cúi đầu dạo qua một vòng, nhặt từ dưới đất lên một hòn đá ném xuống.

Trong giếng truyền đến một tiếng vật nặng rơi xuống đất, không phát ra bất kỳ tiếng nước gì.

“Là giếng khô, mèo đen hẳn nhảy xuống ở chỗ này.” Cố Hiên ngẩng đầu nheo mắt đánh giá Đồng Tiểu Tùng và Vu Mã Bác, hỏi: “Hai người ai xuống trước?”

Trong trường hợp như thế này, Vu Mã Bác từ trước đến nay luôn đi trước, y hít sâu một hơi: “Tôi xuống!”

Nói xong, y ngồi bên thành giếng, chống miệng giếng đi xuống.

Đồng Tiểu Tùng không do dự, đi theo phía sau Vu Mã Bác, cũng chống miệng giếng di chuyển xuống từng chút một.

Phía trên truyền đến tiếng động, Đồng Tiểu Tùng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy đôi giày phiên bản giới hạn, biết là Cố Hiên cũng đi xuống.

Di chuyển xuống một lúc, Đồng Tiểu Tùng cảm thấy cánh tay đau nhức, có chút chịu không nổi, cậu cắn răng kiên trì, trong lòng thầm mắng, nếu lúc này bị rớt lại, cậu nhất định sẽ hận mình chết mất!

Cũng may, Vu Mã Bác ở bên dưới đột nhiên tăng tốc, còn nói: “Mình nhìn thấy ánh sáng rồi, phía dưới có ánh sáng!”

Điều này nâng cao tinh thần của mọi người, sau đó lại nhận ra có điều gì đó không ổn.

Bên dưới giếng khô thì làm sao có ánh sáng?

Phịch một tiếng, Vu Mã Bác đã dẫm chân xuống.

“Mẹ nó……”

Vừa nghe lời này, Đồng Tiểu Tùng liền có loại dự cảm không tốt, bởi vì ngày hôm qua khi Vu Mã Bác nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị kia trong công trường, cũng đã dùng giọng điệu như thế này.

Cũng may cậu cũng sắp xuống đến đáy rồi.

Buông tay ra, cậu rơi tự do ở độ cao chưa đầy hai mét, gập hai chân lại để giảm bớt áp lực.

Trong khoảnh khắc tiếp đất, tuy bắp chân hơi đau do bị chấn, nhưng cũng may không bị thương.

Tránh đi Vu Mã Bác, cậu nhìn về phía nguồn sáng.

Chỉ thấy đằng trước có một thông đạo rộng, cứ cách một mét lại treo một ngọn đèn dầu.

Làm người ta thấy ghê người chính là trong thông đạo này chồng chất vô số xương người.

Theo lý thuyết, sau khi con người chỉ còn thừa lại khung xương, bởi vì không có các gân kết nối nên sẽ bị phân tán ra.

Nhưng xương người ở đây lại vừa sạch sẽ vừa hoàn chỉnh.

Bọn chúng thậm chí còn duy trì một tư thế rất kỳ quái, có vẻ như đang giãy giụa.

Chúng nó xếp chồng, dẫm đạp, đè lên nhau.

Một số bộ xương có thể rõ ràng nhìn ra được xương sườn bị giẫm nát, tay chân bị gãy gập thành một góc không thể tưởng tượng được.

“Sụt lún……”

Đồng Tiểu Tùng lấy lại tinh thần, nhìn về phía Vu Mã Bác phát ra âm thanh, hỏi: “Cái gì?”

Vu Mã Bác nuốt cổ họng khô khốc, lặp lại: “Là sụt lún, các cậu xem cơ sở vật chất nơi này có giống những hầm trú ẩn thời kỳ đầu trong sách lịch sử không, hơn nữa các cậu nhìn tư thế của bọn chúng đi, chúng nó đều không ngoại lệ hướng lên trên, còn có người vươn tay muốn ngăn cản sụt lún phía trên, sau khi nhận ra không ngăn được, chúng nó muốn chạy ra ngoài, người người chen chúc, dẫm đạp lên nhau, dùng tính mạng của người khác làm bậc thang, nhưng không ai thoát được, chúng nó vĩnh viễn bị định hình.”

Đồng Tiểu Tùng nhớ lại đội ngũ oán khí ngút trời không nhìn thấy điểm cuối vào đêm qua, thấp giọng nói: “Cho nên những người đi trên đường tối hôm qua là vẫn luôn bị vây khốn ở chỗ này, vẫn luôn cố chạy thoát sao?”

Cố Hiên ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mặt, bất giác lẩm bẩm: “Bên dưới dãy trường cũ lại có một nơi như thế này, trách không được, trách không được chúng ta ở dãy phòng cũ chơi trò chơi quỷ sẽ bị quấn lấy……”

Nghe vậy, Đồng Tiểu Tùng cảnh giác nhìn về phía Cố Hiên, cả kinh hỏi: “Anh cũng chơi trò chơi quỷ?”

Cố Hiên lấy lại tinh thần, có chút hoảng hốt nhìn xuống mặt đất, không để ý đến câu hỏi của Đồng Tiểu Tùng.

Mà lúc này, Vu Mã Bác lớn tiếng kêu lên: “Nhìn kìa, là Văn Đông Kha Lâm cùng người công nhân hôm qua!”

Đồng Tiểu Tùng vội vàng ngẩng đầu, tiến lên hai bước, nheo mắt nhìn vào bên trong.

Chỉ thấy ở phía xa xa, có ba người đang đỡ nhau, họ nắm tay nhau xuyên qua nhũng bộ xương với một tư thế quỷ dị vẻ mặt mờ mịt.

Bọn họ trông như vẫn đang xuyên qua đội ngũ tối hôm qua, bị cuốn theo bước tiến.

Vu Mã Bác hét lớn: “Đông Tử! Đại Lâm! Có nghe thấy mình nói không! Đáp lại mình đi!”

Tiếng vọng trống rỗng truyền đến, ba người bị lạc trong đó vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Đồng Tiểu Tùng cũng rất nôn nóng, cậu trực tiếp chui vào trong những bộ xương kia, tiến vào từng chút một.

Vu Mã Bác thấy vậy cũng theo sát phía sau, bởi vì vóc người có chút cao lớn nên tốc độ chậm hơn không ít.

Khi cả hai đến trước mặt Văn Đông, Kha Lâm và người công nhân kia, họ phát hiện con mèo đen đang cuộn tròn trong góc.

Thấy họ đến, mèo đen nheo mắt há miệng ‘ meo ’ một tiếng.

Một tiếng mèo kêu này như hồi chuông cảnh tỉnh, vẻ mặt Văn Đông Kha Lâm và người công nhân dần dần thanh tỉnh.

Vu Mã Bác lay Kha Lâm: “Mau tỉnh lại mau tỉnh lại!”

Kha Lâm đẩy Vu Mã Bác ra, ôm đầu: “Tỉnh rồi, óc mình sắp bị cậu lắc đến phọt ra ngoài rồi.”

Văn Đông nhìn quanh bốn phía, hỏi: “Đây là đâu? Làm sao các cậu tìm tới được? Vừa rồi bọn mình còn nhìn thấy các cậu trên công trường, sao trong chớp mắt đã đến đây rồi?”

“Trong chớp mắt!?” Giọng Vu Mã Bác kinh ngạc nói: “Cậu nhìn thấy bọn mình đã là chuyện đêm qua rồi! Các cậu đã mất tích hơn hai ngày rồi!”

Văn Đông kinh ngạc nói: “Sao có thể thế được? Bọn mình bị lôi vào trong đàn quỷ mới hơn một tiếng……”

Vu Mã Bác vươn hai ngón tay về phía Văn Đông, kích động nói: “Hai ngày! Hai ngày rồi đại ca!”

Đồng Tiểu Tùng bế mèo đen lên, nóng vội nói: “Chỗ này quái quá, đừng nói nhiều nữa, nếu đã tìm được người rồi thì nhanh rời đi thôi.”

Câu này nhắc nhở mọi người.

Mọi người vội vàng dùng cả tay lẫn chân chui ra bên ngoài.

Chui được một nửa, Văn Đông đột nhiên ngừng lại, nghi hoặc hỏi: “Các cậu có cảm thấy gì không?”

Giọng nói vừa mới rơi xuống, gần như mọi người đều đã nhận ra.

Xung quanh đang chấn động, đặc biệt là phía trên đầu, chấn động cực kỳ rõ ràng.

Rào một tiếng, bên trên rơi xuống một ít bụi đất.

Vu Mã Bác sắc mặt đại biến: “Sụt rồi! Chạy mau! Chỗ này sắp tái diễn sụt lún lúc trước rồi!”

Nghe vậy, không ai dám trì hoãn, liền vượt qua những bộ xương, mặc dù chạy không được, nhưng động tác rõ ràng đã nhanh hơn rất nhiều.

Từ đằng xa, bọn họ nhìn chỗ lối vào, chỉ thấy Cố Hiên do dự một chút, liền dẫm lên vách tường mượn lực, sau đó trèo lên thành giếng bỏ chạy.

Vu Mã Bác mắng: “Mẹ nó! Tên khốn kiếp Cố Hiên kia!”

Văn Đông thở dài: “Tiết kiệm chút sức lực đi, anh ta không chạy cũng giúp không được gì, chạy thì cho chạy đi, chúng ta nhanh lên!”

Mắt thấy lối vào càng ngày càng gần mọi người, phía trên lại bắt đầu rơi đất tảng xuống.

“Hả?” Vu Mã Bác vượt qua một bộ xương, kinh ngạc nói: “Có phải xương đang động đậy không? Sao lại cảm thấy ngày càng khó khăn hơn thế này? Lúc vào còn chưa như thế……”

Văn Đông nhìn phía trước, khẳng định: “Là đang động……”

Mọi người đều nhìn ra những bộ xương đang động đậy, bởi những bộ xương ở lối vào đã đứng lên như một con người.

Khi bộ xương đầu tiên đứng lên, tất cả bộ xương trong thông đạo như là xác chết vùng dậy, chúng đang bò toài giãy giụa lại dần dần đứng lên lấp đầy thông đạo.

Những bộ xương người đó đối mặt với bọn họ, như thể muốn giữ bọn họ vĩnh viễn ở lại đây.

Muốn giữ bọn họ vĩnh viễn định hình.

“Mẹ nó!” Tiếng mắng thô tục của Vu Mã Bác đã mang theo nức nở: “Không phải chứ……”

Đồng Tiểu Tùng mím môi, thần sắc hoảng sợ, nhưng trong lòng lại cực kỳ trấn định.

Có lẽ vì đã gặp quá nhiều chuyện lạ, cậu có chút chết lặng.

Cậu đặt con mèo đen xuống đất, thấp giọng nói: “Chạy mau! Mèo ngoan chạy đi!”

Cũng may mèo đen cũng biết cố gắng, ‘ meo ’ một tiếng, phóng về phía trước một cách hung tợn, trực tiếp đâm ra một con đường hẹp.

Đồng Tiểu Tùng trừng to mắt, không chút nghĩ ngợi liền túm người bên cạnh đẩy về phía trước: “Chạy mau! Các cậu chạy mau! Chạy về phía trước! Mau! Đi theo mèo đen!”

Tình thế cấp bách, mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã bị Đồng Tiểu Tùng đẩy một cái, theo bản năng dốc hết sức lực chạy về phía trước.

Văn Đông chạy vài bước đột nhiên nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Đồng Tiểu Tùng là người cuối cùng.

Mà con đường này thu lại rất nhanh, Đồng Tiểu Tùng gần như không có đường để đi, mỗi lần cậu chạy một bước đều sẽ đυ.ng phải bộ xương phía trước vấp ngã, ngay cả quần áo trên người cũng bị va quẹt rách.

Thấy y quay đầu lại, Đồng Tiểu Tùng thở hổn hển vội vàng nói: “Mau! Đừng quay đầu lại! Chạy mau!”

Bộ dáng kia, như là muốn hy sinh bản thân để đưa mọi người ra ngoài vậy.

Trái tim Văn Đông như bị một bàn tay to nắm chặt, vừa rồi sao y lại không nghĩ tới chứ!

Hiện giờ Đồng Tiểu Tùng đã không có đường lui.

Ngay cả xương người trước mặt y cũng đã bắt đầu tụ lại, y có khả năng ngay cả bản thân mình cũng không cứu được, càng đừng nói đến Đồng Tiểu Tùng còn cách y một người công nhân.