Chương 36: Vết tích mộng xuân

Đồng Tiểu Tùng có chút ngủ không được, lăn qua lộn lại.

Không biết đã qua bao lâu, cậu cảm thấy xung quanh mình im ắng khác thường.

Đột nhiên một tiếng thở dài vang lên, trong bóng đêm một giọng nói thấp giọng kêu lên: “Tiểu Tùng……”

Đồng Tiểu Tùng lập tức dỏng lỗ tai lên: “Tri Huyền!?”

Một đôi tay vươn tới từ phía sau bao quanh eo cậu.

Cậu hơi dựa người ra sau, ngả vào một vòng ôm quen thuộc lại thoải mái.

Chỉ là vòng tay ấm áp trước kia giờ phút này có chút rét lạnh.

Cậu cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng đầu óc lại hỗn loạn.

Cậu nghi ngờ hỏi: “Anh đã đi đâu thế? Sao trên người lại lạnh như vậy?”

“Tôi vẫn luôn ở bên cạnh em, không đi đâu hết.” Giọng điệu Tri Huyền có chút lạnh lùng và cứng rắn, cánh tay siết chặt người ấm áp vào lòng.

Đồng Tiểu Tùng khựng lại, có chút hoài nghi hỏi: “Anh tức giận sao?”

Tri Huyền cười khẽ một tiếng: “Còn biết tôi tức giận? Em cái đồ không lương tâm, tôi với Cố Hiên ai tốt? Hử?”

Đồng Tiểu Tùng không chút do dự đáp: “Đương nhiên là anh rồi! Anh tốt nhất dịu dàng nhất! Cố Hiên rất xấu, trước kia anh ta cố ý để người khác ức hϊếp em, nhân phẩm cũng không tốt, sao có thể so sánh với anh được!”

“Biết là tốt rồi.” Trong giọng nói Tri Huyền có ý cười.

Đồng Tiểu Tùng mím môi, có chút ngượng ngùng hỏi: “Hiện tại em đang nằm mơ sao? Không phải là mơ đúng không, anh là một người thực sự tồn tại, phải không?”

“Ừ, nhưng bây giờ tạm thời tôi còn chưa thể gặp em được, sẽ sớm thôi.” Tri Huyền dùng cằm cọ nhẹ lêи đỉиɦ đầu Đồng Tiểu Tùng, thấp giọng nói: “Đã có kẻ gấp không chờ nổi muốn thăm dò ranh giới giữa sống và chết một lần nữa, tôi sẽ sớm có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt em rồi, hy vọng đến lúc ấy, em còn có thể trước sau như một thích tôi.”

Câu cuối cùng vừa thốt ra, những lời phía trước trực tiếp bay sạch sẽ trong đầu Đồng Tiểu Tùng.

“Anh, làm sao anh biết……”

Đồng Tiểu Tùng đỏ mặt, nhịp tim dần mất khống chế.

Làm thế nào Tri Huyền biết mình thích anh ấy?

Vậy Tri Huyền nghĩ sao?

Hành động ôm cậu lúc này đại biểu cho Tri Huyền cũng thích cậu sao?

Tri Huyền thích cậu sao?

Ý nghĩ này khiến trái tim trong l*иg ngực cậu kích động như muốn nhảy ra khỏi cơ thể.

Cậu cảm thấy hơi nóng, Tri Huyền ở phía sau khẳng định cũng có thể cảm giác được nhiệt dộ này, bởi vì nhiệt độ này đã sưởi ấm người phía sau.

“Tôi không biết gì hết.” Tri Huyền cười khẽ, thấp giọng nói: “Tiểu Tùng, có một số việc em đừng trách tôi không giúp đỡ, bởi vì đó là con đường tất yếu để tôi đi đến trước mặt em, ngày tháng khổ sở sẽ không còn lâu nữa, rất nhanh sẽ kết thúc……”

Đồng Tiểu Tùng ngẩn ra: “Anh đang nói gì? Sao em nghe không hiểu? Giúp gì? Em……”

Tri Huyền: “Không sao, em không cần hiểu, cũng không cần nhớ rõ đêm nay, bởi vì đêm nay tôi muốn làm một ít chuyện không tốt với em, em không cần phải nhớ những chuyện này……”

“Chuyện không tốt?” Đồng Tiểu Tùng có chút sợ hãi: “Gì…… Ưm!”

Bàn tay đặt bên hông cậu di chuyển xuống dưới, cách quần ngủ nắm lấy bộ vị quan trọng của cậu.

Không chỉ như thế, còn có vật gì đó cứng rắn thong thả cọ sát vào mông cậu.

Thân là một người con trai, cậu vô cùng rõ ràng đó là vật gì.

Đó là của Tri Huyền……

Đồng Tiểu Tùng đỏ mặt, ngây người không thể tin được.

Trong bóng đêm, mắt cậu trừng to, cách quần ngủ, cậu bị đâm tới lắc lư.

Ngón tay thon dài trước người nhẹ nhàng xoa nắn chỗ đã dựng đứng của cậu.

Thật, thật thô ráp……

Đồng Tiểu Tùng khẩn trương nắm lấy chăn bông, chậm rãi che mặt mình.

Cái này, cái này…… cái này sao có thể quên được!!

Có phải hơi nhanh quá rồi không?

Trong lòng Đồng Tiểu Tùng đầy hoảng loạn cùng ngượng ngùng, nhưng hành động của đối phương không khiến cậu xuất hiện cảm giác bài xích.

Ngược lại, cậu còn rất thích.

Chỉ là có chút kí©h thí©ɧ, cậu cảm thấy ngay cả hô hấp của bản thân cũng không quá thông thuận.

***

Đồng Tiểu Tùng mở choàng mắt, trời đã sáng, Vu Mã Bác ở giường tầng trên bên cạnh vẫn còn đang ngủ say.

Bên trong quần ngủ, dưới háng hơi ướt.

Trong đầu cậu lóe lên một câu.

‘ Em không cần hiểu, cũng không cần nhớ rõ đêm nay, bởi vì đêm nay tôi muốn làm một ít chuyện không tốt với em, em không cần phải nhớ những chuyện này……’

Cậu xấu hổ che mặt.

Không xong rồi, chuyện trong mơ cậu đã quên hết, nhưng những lời Tri Huyền nói với cậu này cùng những chuyện sau đó cậu lại nhớ rất rõ.

Cậu không cảm thấy mình có nhu cầu gì về phương diện sinh lý, nhưng tối hôm qua lại mơ thấy giấc mơ như thế.

Lại còn cùng tình nhân trong mộng Tri Huyền……

Thực ra tối hôm qua trong giấc mơ cậu cũng không mơ thấy gì quá phận.

Dẫu sao cậu không có kinh nghiệm gì hết, mơ thấy cùng một người đàn ông súng thật đạn thật là không thực tế, trong đầu cậu không tồn tại loại kiến

thức đó.

Tối hôm qua cậu sướиɠ một phen, sau đó cảm thấy Tri Huyền ở phía sau cách quần ngủ đâm mạnh vào cậu vài cái, rồi cậu ngủ thϊếp đi trong giấc mơ.

Giờ nghĩ lại, thật ra có chút đáng tiếc……

Dù sao cũng là nằm mơ, nếu như cởi sạch được Tri Huyền ôm vào trong lòng làm loại chuyện này, hẳn là sẽ càng thoải mái hơn.

Vừa nghĩ tới đây, dưới thân lại nổi lên phản ứng.

Đồng Tiểu Tùng xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng của mình, xấu hổ vì suy nghĩ đáng khinh của bản thân.

Trùm chăn được vài phút, sau khi bình tĩnh lại, cậu rón rén kéo màn giường lên, thay cho mình một cái qυầи ɭóŧ mới, rồi ném chiếc qυầи ɭóŧ đã sờn rách vào túi ni lông, định lúc đi học ném vào thùng rác tiêu hủy.

Dù sao thứ này thật sự không có cách nào quang minh chính đại đem đi giặt, đêm nay lại có việc, không thể giữ lâu như vậy, biện pháp xử lý tốt nhất chính là vứt đi.

Tranh thủ còn cách thời gian rời giường vào ngày thường một khoảng, cậu nằm trên giường đỏ mặt chậm rãi hồi tưởng.

Đáng tiếc, tối hôm qua trong mơ hình như hai người không hôn nhau.

Cậu vẫn không nhìn thấy Tri Huyền trông như thế nào.

Đồng Tiểu Tùng trở mình, cảm thấy bản thân có chút phát rồ.

Lại có thể để ý như thế đến một người hư cấu trong mơ, rất giống yêu thầm một người tồn tại trong hiện thực, trong lòng tràn đầy đều là người này.

Nếu Tri Huyền là người chân thật tồn tại thì tốt biết bao.……

***

Lúc đánh răng, Vu Mã Bác không ngừng nhìn về phía Đồng Tiểu Tùng.

Đồng Tiểu Tùng tự hoài nghi sờ sờ mặt, hỏi: “Sao thế?”

“Cậu đang cười gì đấy?” Vu Mã Bác cẩn thận đánh giá Đồng Tiểu Tùng: “Không biết còn tưởng rằng cậu đang yêu đấy.”

Đồng Tiểu Tùng:……

Cậu rõ ràng như vậy sao?

Kỳ thật cậu cũng không vui vẻ như thế, bởi vì càng để ý lại càng hư không, giả cũng chỉ là giả.

Tri Huyền thấu hiểu dịu dàng và ấm áp chỉ là do tưởng tượng mà cậu ý da^ʍ ra, đó không phải là một người sẽ tồn tại trong hiện thực, cũng không thể có một người hoàn hảo như vậy trong hiện thực.

Chỉ là giấc mơ đêm qua thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu, trái tim luôn nảy thật mạnh vì hưng phấn và kích động.

Cậu đưa tay lên sờ mặt mình, cậu còn cười sao?

Có phải có hơi quá nhập tâm với ảo tưởng rồi không?

***

“Lần này thành tích kiểm tra của em làm sao thế? Bị rớt xuống vị trí thứ 10 từ dưới lên!”

Trong văn phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng đang khiển trách Đồng Tiểu Tùng một cách nghiêm túc lại mang theo tức giận.

Đồng Tiểu Tùng đứng trước bàn làm việc, có chút không thể tin được hỏi: “Từ dưới lên?”

“Em tự xem đi!” Hiệu trưởng ném bài thi tới trước mặt Đồng Tiểu Tùng: “Thầy cố ý hỏi trước bài thi của em, muốn nộp chung với hồ sơ trợ cấp, thế này thì làm sao thầy giải thích đây?”

Đồng Tiểu Tùng không thể tin cầm lấy bài thi trên bàn, khắp nơi trên đó đều là những gạch đỏ nhìn thấy ghê người, điểm số thấp chưa từng có.

Hiệu trưởng thở dài: “Đồng Tiểu Tùng em là một hạt giống tốt, gần đây xảy ra chuyện gì? Có phải cứ tập trung vào mấy tin đồn nhảm nhí kia không tập trung vào việc học không? Em cứ tiếp tục thế này, đừng nói tháng sau, tháng sau sau nữa, trợ cấp cũng không xuống được! Em cứ thế phá hỏng công bồi dưỡng của giáo viên và thầy cùng với người nhà em đối với em sao? Thành tích này của em không làm thất vọng với sự coi trọng của chúng ta đối với em sao!”

“Em……” Nghe thấy bởi vì thành tích mà trợ cấp không xuống được, hai mắt Đồng Tiểu Tùng lập tức đỏ lên, cảm thấy mình lại làm hỏng một chuyện.

Cậu run môi, trừng mắt nhìn chằm chằm vào những hàng gạch đỏ trong bài thi, như thể nhìn thấy con đường núi khó đi kia vậy.

Trong đầu hiện lên những cảnh tượng xảy ra trong khoảng thời gian gần đây, tất cả đều là những chuyện quái lực loạn thần, hình như đã rất lâu rồi không có cách nào chuyên tâm học tập.

Thấy vậy, hiệu trưởng cũng không đành lòng, nói: “Một tuần nữa sẽ có bài kiểm tra, thầy hy vọng em có thể lọt vào top mười, bằng không trợ cấp này của em…… Chỉ có thể trách bản thân em không nỗ lực.”

“Vâng ạ, cảm ơn hiệu trưởng.” Đồng Tiểu Tùng nhấp môi hít sâu một hơi, cố nén chua xót khó chịu đầy ắp trong lòng, cúi đầu thật sâu với hiệu trưởng: “Em sẽ nỗ lực, tranh thủ lọt vào top mười trong lần kiểm tra tuần sau.”