Chương 8

Tận cuối con đường là một căn nhà gỗ nhỏ.

Ánh sáng nghiêng xuống, tạo ra một lớp mờ ảo lên căn nhà vốn đã vô cùng bí ẩn.

Ta chỉnh lại quần áo, bước tới gõ vào cánh cửa gỗ.

Kỳ lạ thay, không có ai trả lời.

Đúng lúc ta đang muốn gõ mạnh hơn nữa thì cánh cửa đột nhiên tự động mở ra.

Theo tiếng cọt kẹt, ta nhìn vào phòng thì thấy một bà lão mặc bộ đồ ngủ màu đỏ đang nằm trên chiếc giường lớn ở cuối phòng.

Căn phòng yên tĩnh ngoại trừ chiếc kim đồng hồ vẫn đang tích tắc chuyển động.

Bà ngoại đang ngủ, muốn đánh thức bà thì hãy dành cho bà một nụ hôn.

Nghĩ đến đây, ta mở cửa đi về phía chiếc giường lớn.

Lúc bước đến bên giường, ta nhìn khuôn mặt yên bình của bà, khẽ mỉm cười rồi cúi người tới gần môi bà.

“Bang” một tiếng, bà ngoại đột nhiên mở mắt ra, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Con dao găm ta cầm trong tay đâm thẳng vào bụng bà ngoại, máu bắn tung tóe nhuộm đỏ chiếc váy trắng như tuyết của ta. "Sói tiên sinh thân mến, bà ngoại của ta đâu rồi?"

Ta nghiêng đầu mỉm cười nhỏ giọng hỏi.

"Cô! Cô ..."

Thật không may, trước khi Sói tiên sinh kịp trả lời, ngài đã vĩnh viễn nhắm mắt.

Ta rút con dao găm ra, lấy chiếc khăn thêu trong túi và chạm chậm lau sạch vết máu trên con dao.

Có vẻ như Sói tiên sinh không có cách nào để trả lời rồi, nhưng điều đó không sao hết, ta biết còn có những người khác có thể cho ta câu trả lời.

Ta quay lại nhìn đồng hồ trên tường và tách trà trên bàn.

"Vậy thì xin hãy trả lời ta, tiểu thư Chén Trà."

Chén Trà run rẩy, cuối cùng cũng mở mắt ra như cam chịu số phận.

Cô ấy nói với ta rằng họ đều là người hầu của hoàng tử bị nguyền rủa, và hoàng tử cần nụ hôn của công chúa. ... Chỉ khi đó họ mới có thể trở lại thành người, nếu không họ sẽ mãi chỉ là một con sói, và mãi mãi chỉ là đồ đạc.

Bây giờ ta đã gϊếŧ chết hoàng tử, họ không bao giờ có thể trở lại thành người được nữa.

Bà ngoại bị bọn họ đánh ngất giấu trong tủ quần áo.

Chén Trà tiểu thư nói xong liền thần phục ta và Bà Ngoại, chỉ hi vọng bọn ta sẽ không phá hỏng chúng nó.

Nói xong, tủ quần áo liền “nôn” Bà Ngoại ra ngoài, như muốn lấy lòng ta.

Những ngày sau đó giống như bao câu chuyện cổ tích khác kể, ta và bà ngoại sống hạnh phúc bên nhau.

Những thứ đồ đạc kia rất trung thành và thông minh, luôn chăm sóc bà ngoại và ta rất cẩn thận.

Có bà ngoại, ta không phải lo bị truy sát hay bị chửi bới đánh đập, chỉ cần làm một đứa cháu ngoan là được.