Từ khi Lữ Thanh và A Khải trải qua đời sống “sống chung” không chút ngại ngùng, hai người đều chú trọng vào việc rèn luyện thân thể. Lữ Thanh cho thuê nhà và thu được số tiền thuê không nhỏ, sau đó hai người đã đăng ký mở thẻ ở phòng tập gym gần nhà, mỗi ngày họ đều ngâm mình trong phòng tập gym đến quên ăn quên ngủ. Đến khuya về nhà thì sẽ chọn mấy bộ phim kinh dị để xem, rồi nhờ vào đó mà rèn luyện lòng can đảm.
Cứ như vậy, ăn, rèn luyện, xem phim ma chính là chuỗi cuộc sống hằng ngày của hai người. Trong lúc Tạ Vũ Hiên đang thực hiện nhiệm vụ lần thứ hai của mình, cậu bé trở về Không Gian trong kinh sợ mà không bị nguy hiểm trong sự chờ đợi trong lo lắng của mọi người. Trừ lần đó ra thì những người khác đều không nhận được nhiệm vụ mới, thời gian trôi vụt qua rất nhanh, loáng cái đã qua một tháng.
Mấy ngày nay, tâm trạng của Tiền Vệ Quốc cực kỳ tốt, vì trước đó ông đã tốn không ít tiền để mua một nữ sinh viên đại học trẻ tuổi xinh đẹp từ trong tay bọn buôn người. Thôn Xuất Vân của họ hoang vu hẻo lánh, bị núi hoang trùng điệp bao vây lại, mà những ngọn núi ở xung quanh cũng không có cái nào nổi tiếng, nên không thể nhờ vào đó mà thu hút khách du lịch phát triển thôn như những thôn khác.
Thôn Xuất Vân, nghe tên rất có ý thơ, nhưng thực tế lại là một thôn nhỏ rách nát lạc hậu. Mấy năm trước nhờ có sự giúp đỡ của nhà nước nên mới xây được cái đập thủy điện, toàn bộ người trong thôn không có mấy ai là người làm công tác văn hoá có ăn có học. Hơn nữa, ngoại trừ dòng suối nhỏ ở phía sau thôn còn có chút tôm cá, thì người dân ở nơi này chỉ có thể dựa vào mấy cây nông nghiệp mà sống tạm bợ cho qua ngày. Nếu rừng núi xung quanh màu mỡ tươi tốt thì còn dễ, nhưng núi rừng ở cái vùng khỉ ho cò gáy này, đến cả con gà rừng cũng chẳng tìm thấy.
Tuy nhiên bên trên truyền tin xuống, chính sách xoá đói giảm nghèo của nhà nước chính thức được thông qua, từ tháng sau sẽ có người tới thôn sửa đường. Lần này còn sửa đường cái thông ra ngoài, để về sau người trong thôn ai muốn đến trấn, thì cũng không cần trèo non lội suối nữa.
Tiền Vệ Quốc là trưởng thôn, nên điều kiện của ông tốt hơn nhiều những người người trong thôn. Không giống với những nhà ngói vỡ của các gia đình khác, nhà trưởng thôn vừa lớn vừa rộng rãi, nhà ngói chỉnh chu, không nứt vỡ chút nào. Ông có đứa con trai độc nhất là Tiền Nhất Vĩ, đã hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa lấy được vợ. Theo lẽ thường thì người dân trong thôn đều muốn gả con gái nhà mình cho nhà trưởng thôn, nhưng sự thực lại không phải như vậy. Bởi vì đầu óc Tiền Nhất Vĩ không được bình thường, nói khó nghe là khuyết tật trí tuệ. Không chỉ có vậy, cậu ta còn có khuynh hướng bạo lực, nói một câu không lọt tai là động tay động chân. Vậy nên bình thường mọi người đều kiêng dè cậu ta, thì tất nhiên càng không muốn gả con gái nhà mình qua đó chịu khổ.
Mắt thấy con trai từng ấy tuổi rồi mà vẫn chưa có vợ, Tiền Vệ Quốc và bà xã Lý Tố của mình rầu đến bạc cả tóc.
“Bao giờ tôi mới có thể ẵm cháu trai đây? Con dâu nhà họ Lưu ở đầu thôn tháng trước đã sinh đứa thứ ba rồi.” Buổi tối, lúc đi ngủ trên giường đất, Lý Tố lại không kiềm được mà than vãn với Tiền Vệ Quốc.
“Phiền chết lắm rồi, giục giục giục, bà cũng không nhìn lại xem, với cái đức hạnh như thế của con trai nhà mình thì con gái nhà nào dám gả?”
“Vậy làm thế nào giờ? Ông nói xem, sao cái số tôi khổ thế này...”
“Được rồi, bà im miệng đi!! Trước tôi có nghe người ta nói, hình như cô vợ ngốc của nhà họ Trương là được mua về... Thế hay là chúng ta cũng mua một đứa về cho con trai?”
“Vậy thì cũng đừng mua đứa ngu! Mua một đứa khỏe mạnh ấy, tốt nhất là có ăn có học, thì con sinh ra chắc chắn sẽ bình thường.” Lý Tố nói thêm.
Cuối cùng hai ông bà quyết định nhờ người mua một nữ sinh viên về để nối dõi tông đường. Lúc cô gái bị lừa gạt đến nhà ông, không ít người trong thôn đều chạy tới xem náo nhiệt. Dựa theo bàn giao của tên buôn kia, cô gái này tên là Tiểu Tuyết, vẫn còn đang học đại học. Tối mấy hôm trước khi Tiểu Tuyết vừa bước ra khỏi trạm xe lửa thì bị bọn buôn người lừa gạt dẫn đi.
“Thế nào, ông anh? Vừa đẹp, lại có học vấn, quan trọng lại còn là gái mới lớn chưa chồng...”
“Được, được, được... Anh nói giá bao nhiêu?” Tiền Vệ Quốc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc như lê hoa đái vũ kia của Tiểu Tuyết, mà nở nụ cười hài lòng.
Cuối cùng hai người thống nhất mua bán với giá 8000 nhân dân tệ.
“Tuy hơi đắt chút, nhưng đứa con gái này có tư chất tốt, có thể cưới cho con trai tôi một người vợ xinh đẹp, rất đáng giá!” Lý Tố bày tỏ sự vô cùng hài lòng với con dâu tương lai.
“Chú, dì, cháu xin hai người, hãy bỏ qua cho cháu với! Hu hu hu... Cháu có thể bảo trong nhà cho hai người tiền.” Lời của Tiểu Tuyết gần như là cầu xin mà vẫn không có chút tác dụng nào. Hai người nhốt cô ta vào phòng bếp. Tiền Vệ Quốc và Lý Tố đã sớm chuẩn bị xong xuôi đồ kết hôn rồi, hai người lo liệu mọi việc với tâm trạng cao hứng bừng bừng.
Tiền Nhất Vĩ nhìn Tiểu Tuyết xinh đẹp mà chảy nước miếng: “Oa, cưới vợ, mình có bà xã xinh đẹp rồi!”
Sau ba ngày cô gái bị bọn họ bỏ đói, thì không còn sức lực mà gào khóc.
Tiền Vệ Quốc thấy thời gian gần tới, liền chuẩn bị các thứ để đêm nay con trai mình cưới vợ. Ông đi khắp làng, đến từng nhà mời người trong thôn tới uống rượu mừng. Tuy người trong thôn cảm thấy có chút thương cảm cho Tiểu Tuyết, nhưng họ không được học hành thì nào có cái gì mà ý thức pháp luật, hơn nữa điều kiện của nhà trưởng thôn rất tốt, nên gả qua đó không bao lâu sau sẽ không gây náo loạn nữa. Huống chi, trưởng thôn còn nói, rượu mừng buổi tối nay còn có thịt ăn. Ở nơi thôn quê lạc hậu như thế này, ngoại trừ lễ mừng năm mới, thì những gia đình bình thường vốn chẳng có thịt để ăn. Vì vậy đám người trong thôn vẫn đến tiệc cưới với vẻ hết sức phấn khởi.
Buổi tối, do Tiền Vệ Quốc rất hài lòng, lại cùng mọi người trong thôn uống nhiều rượu nên ông bị chóng mặt. Tiệc rượu nhanh chóng thì tàn cuộc, tất cả mọi người đều vui vẻ trở về nhà.
Tiền Nhất Vĩ dưới sự thúc giục mấy người thanh niên trong thôn, đã để đám người chuẩn bị gây náo động đêm động phòng của mình. Do sợ Tiểu Tuyết thừa dịp hỗn loạn mà chạy trốn, sau khi Lý Tố thay trang phục tân nương cho cô ta, bà đã trói cô ta trên giường bằng sợi dây thừng. Khi Tiền Nhất Vĩ vén khăn đội đầu của cô dâu lên, đám thanh niên kia đều nhìn thấy đầu tóc Tiểu Tuyết rối bời, đang lê hoa đái vũ mà khóc, thì không khỏi đứng núi này trông núi nọ. Vì không nhà ai trong thôn lại có cô nữ sinh viên xinh đẹp mượt mà như nước như thế này cả!
Vương Thiết Trụ nuốt một ngụm nước miếng, cười đểu hỏi Tiền Nhất Vĩ: “Nhóc con mày, biết động phòng như thế nào không?”
“Làm mô á?”
Dù sao Tiền Nhất Vĩ cũng chỉ là một kẻ ngu si, nên vốn không hiểu những chuyện nam nữ kia.
Những người khác thì ngay lập tức hiểu ý tứ của hắn ta. Cả đám vừa nhìn Tiểu Tuyết nheo nheo mắt vừa nói với Tiền Nhất Vĩ: “Vậy để các anh đây dạy dỗ mày... Ha ha ha ha!”
Bọn họ sợ tiếng thét chói tai của Tiểu Tuyết dẫn đến sự chú ý của Tiền Vệ Quốc, nên Lưu Tứ cầm đầu bịt miệng cô gái lại. Những người khác thấy thế, thì vội ba chân bốn cẳng tiến lên xé rách quần áo của cô gái... Cô gái càng giãy dụa kịch liệt thì càng kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ của bọn chúng, cả lũ cầm thú đè ép chen lấn nhau mà thoả thích phát tiết ở trên người Tiểu Tuyết... Lúc Vương Thiết Trụ là người cuối cùng rời khỏi người Tiểu Tuyết, trời đã tảng sáng rồi.
Tiểu Tuyết nằm ở trên giường, trên cơ thể trắng như tuyết kia đầy những vết xanh tím, mắt trợn tròn chết lặng, như thể là người đã chết không nhúc nhích chút nào. Mấy tên đàn ông cười đùa rời khỏi nhà trưởng thôn thì trên đường đi vẫn còn thảo luận vì chưa đã cơn thèm. Trong phòng, nhìn Tiền Nhất Vĩ ngủ như lợn chết ở bên cạnh, Tiểu Tuyết giùng giằng bò dậy từ trên giường. Vì để tiện bạo da^ʍ, mấy gã lưu manh đã cởi hết dây trói trên người Tiểu Thuyết xuống.
Tiểu Tuyết lảo đảo đi tới chỗ dưới gốc cây trong sân nhà trưởng thôn kia, cật lực đứng ở mép miệng giếng, rồi vắt dây thừng trói mình vòng qua cành cây, quyết định dứt khoát kiên quyết mình phải chết. Mang theo thù hận vô tận với nơi này, cô ta nhẹ nhàng nhảy một cái, cứ như vậy mà kết thúc sinh mạng trẻ tuổi của chính mình. Sợi dây thừng chịu trọng lượng của cô ta, nên chợt giật thẳng xuống, khiến cảm giác hít thở không thông trong nháy mắt trào lêи đỉиɦ đầu cô gái, sắc mặt Tiểu Tuyết tím lại, tay ra sức cạy sợi dây siết ở cổ ra. Sức lực của cô ta rất lớn, tới mức móng tay cũng bị gãy, máu đỏ thấm ướt sợi dây, điều này lại càng khiến sợi dây thừng càng chắc thêm. Cực hận, tôi cực kỳ hận nơi đây... Tôi muốn gϊếŧ sạch các người... Mấy phút sau, cô ta không có động tĩnh gì nữa. Tí tách, tí tách, máu đỏ chảy dọc theo tay cô ta, từng giọt rơi xuống giếng.
Lý Tố cố ý dậy thật sớm, vì muốn đi xem tình hình trong phòng con trai ra sao. Nhưng khi bà đẩy cửa ra, lại chợt thấy một thi thể nữ treo trên cây trong sân! Đó chính là Tiểu Tuyết chết không nhắm mắt. Lý Tố thét lên chói tai rồi chạy bò vào trong phòng gọi Tiền Vệ Quốc dậy. Tiền Vệ Quốc vì say rượu mà đau đầu, nên lúc này bị Lý Tố làm tỉnh ngủ, thì vô cùng cáu bẳn: “Bà già thối tha, sáng sớm gào thét ma quỷ cái gì!”
“Chết... Chết người rồi! Cái cô gái kia treo cổ trên cây rồi!”
“Cái gì?” Tiền Vệ Quốc hoang mang rối loạn vội khoác cái áo xuống giường, vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy xác nữ treo trên cây trong sân.
Khuôn mặt của Tiểu Tuyết căng lên xanh tím, hai mắt đang trừng lên nhìn chòng chọc vào Tiền Vệ Quốc và Lý Tố, dáng vẻ của cô ta vô cùng đáng sợ. Mười ngón tay của xác nữ thì máu thịt be bét, đây là vết tích giãy giụa trong đau khổ trước khi chết của cô gái. Lý Tố sợ đến nỗi ngã uỵch ra đất mà không hề hay biết. Hôn lễ đang yên đang lành, nhưng tân nương vừa qua cửa đã đột tử! Hơn nữa lúc chết còn mặc áo đỏ tự sát, vậy nếu nói theo cách mê tín thì đây chính là điềm cực xấu!
“Vệ Quốc, ông nói... phải, phải làm sao?” Lý Tố bị dọa sợ đến mức nói năng lắp bắp.
Đầu óc Tiền Vệ Quốc trống rỗng, ông nhìn thi thể Tiểu Tuyết mà nói: “Trước tiên lấy thi thể nó xuống, không thể để người khác biết chúng ta làm chết người được! Bằng không sẽ có điềm xấu, con trai chúng ta về sau sẽ không thể cưới vợ được nữa.”
Đã đến lúc này, mà Tiền Vệ Quốc còn ích kỷ chỉ nghĩ đến chuyện phải cưới vợ cho con trai.
Hai người thương lượng xong, thì cố nén sợ hãi tìm cách lấy thi thể Tiểu Tuyết xuống khỏi cây. Thừa dịp sắc trời còn sớm, bọn họ tranh thủ giấu thi thể đi, tuyên bố với bên ngoài là tân nương chạy trốn. Tiền Vệ Quốc nghĩ đến chuyện không bao lâu nữa chính phủ sẽ cử người tới đây khảo sát, nên lo sợ chuyện bị bại lộ liền bắt đầu đi hối lộ mọi người trong thôn, để mọi người không đề cập tới chuyện rước dâu nhà mình, cũng cảnh cáo mọi người rằng một khi chuyện bị lộ, danh tiếng của thôn bị phá hủy, thì nhà nước sẽ không cho sửa đường nữa.
Mọi người trong thôn nhận lễ xong, suy nghĩ đến chuyện sau này thì đều đồng loạt đáp ứng yêu cầu của trưởng thôn. Nhưng không một ai biết vì một cô gái không quen không biết, mà họ đã mang đá tự đập chân của mình. Bọn họ cũng không hề biết, mầm móng kinh khủng, chính từ lúc đó đã bắt đầu chôn xuống...