Chương 45: Đó Là Logic Cơ Bản Nhất!

Giản Nhất Nhất nói: "Tôi không giống vậy. Anh chỉ cần chờ ở bên cạnh tôi thôi, và cứ biểu hiện như bản thân đang đi tản bộ xung quanh giống ngày thường là được rồi.”

"Chúng ta không cần phải làm cái gì cả, người đó cũng không thể thương tổn đến chúng ta đâu."

Tần Trạch vẫn vô cùng khó hiểu, nhưng Giản Nhất Nhất lại không giải thích nhiều.

Gã chỉ quay đầu, cười cười với Cố An Tuân ở phía xa xa một cái.

Nụ cười đó rất hiền lành, nhưng ở trong mắt Cố An Tuân, lại tràn ngập ý cảnh cáo.

Giây tiếp theo, tâm thần Cố An Tuân chấn động, gã thấy được rồi!

Mũi tên màu trắng kia đã giống như một làn gió tuyết bắn nhanh tới, và theo tình huống bình thường, lẽ ra nó phải hoàn toàn đóng băng người đàn ông có hình xăm kia lại mới đúng.

Nhưng ngay khi mũi tên nọ bay đến cách Giản Nhất Nhất còn khoảng một trượng, gã thấy được một màn không thể tưởng tượng nổi.

Một bộ áo giáp màu xanh đột nhiên xuất hiện, bao phủ Giản Nhất Nhất và Tần Trạch vào bên trong nó, hiện ra khả năng phòng ngự tuyệt đối giống như mai rùa vậy, và đương nhiên là hoàn toàn ngăn cách mũi tên màu trắng kia.

Nhưng sau khi chống đỡ mũi tên màu trắng của Cố An Tuân, bộ áo giáp màu xanh nọ chẳng hề xuất hiện dù chỉ là một nếp gấp. Giống như bụi mịn rơi vào trong hồ, nhẹ nhàng không tiếng động, thậm chí còn không thấy có gợn sóng cuộn lên.



Bỗng nhiên Giản Nhất Nhất chợt nghĩ đến cái gì đó, gã nhanh chóng quay sang nói với Tần Trạch:

"Tôi có xăm một con Huyền Vũ ở sau lưng, hắc hắc, Huyền Vũ là thú bảo hộ mạnh mẽ, nhưng quá trình xăm hình lại tương đối phức tạp, chỉ cần khắc sai dù chỉ một đường vân, cũng sẽ làm cho hiệu quả của Huyền Vũ bị giảm bớt."

"Sau này tôi sẽ xăm cho anh một cái, nhưng chỉ sợ anh không chịu đựng được thôi. Nói cho cùng, xăm hình vẫn là chuyện rất đau đớn. Tất nhiên, hình xăm của tôi sẽ tự động biến mất sau một thời gian mà không cần phải đi tẩy.”

"Anh phải cố lên, Tiểu Trạch. Ừm… tuy nói ra điều này có vẻ rất kỳ quái, bởi vì trên thực tế, Công Ty vẫn đang không ngừng hấp thu người mới, nhưng tới cuối cùng tôi vẫn cảm thấy mình rất có duyên với anh. Có lẽ trong tương lai anh có thể cùng đi khám phá thế giới lịch cũ với tôi.”

Tần Trạch cũng không biết, Giản Nhất Nhất nói với hắn như vậy, là đang ngầm ám chỉ hình xăm Huyền Vũ trong số những hình xăm trên cơ thể mình, sẽ bảo vệ bọn họ trong toàn bộ hành trình ngày hôm nay. Nhưng qua đó, hắn càng cảm thấy tò mò hơn về cách mà Giản Nhất Nhất xăm đống hình nọ lên người mình, và hiển nhiên là tác dụng của chúng hoàn toàn không giống những gì hắn từng nghĩ đến.

Nói đâu xa, ngay vừa rồi, Giản Nhất Nhất đã vô thanh vô tứ hóa giải công kích của Cố An Tuân, trong khi trên người gã còn có rất nhiều hình xăm khác biệt, phải nói là hình xăm trải rộng khắp toàn thân gã, với đủ mọi chủng loại, ít nhất cũng có hơn mười hình dạng khác nhau.

Chỉ một lần giao phong, Cố An Tuân bên kia lập tức ý thức được chuyện lần này không ổn.

“Chức năng của đối phương ít nhất cũng phải đạt tới cấp ba... Là thợ xăm mình!”

Dù Cố An Tuân không có cái gọi là khứu giác phóng viên, càng không thèm để ý lắm đến người lịch cũ phía chính phủ là những kẻ như thế nào chăng nữa... Gã lại không thể không biết người có chức năng thợ xăm mình kia của "Công Ty".

Ít nhất là gã đã từng nghe qua tin đồn về đối phương rồi.



"Vì sao bên cạnh Tần Trạch lại có một tồn tại mạnh mẽ như vậy?"

"Đầu tiên là Kiều Vi, sau đó là cao thủ của tổ chức chính phủ... Thoạt nhìn người đàn ông nọ không giống đang đi làm công vụ, không giống đang muốn bắt Tần Trạch đi, càng giống như là đang cùng đi dạo với hắn vậy.”

Bỗng nhiên trong lòng Cố An Tuân lại có thêm vài phần kiêng kỵ đối với Tần Trạch.

Kiều Vi không thể thích một tên phế vật được, đó là một logic cơ bản nhất.

Ban đầu, gã cho rằng Tần Trạch không bằng mình, đây là xuất phát từ sự ghen tị và lòng tự trọng của một thằng đàn ông mà thôi, nhưng sau khi dần dần tỉnh táo lại, trong đầu Cố An Tuân lập tức xuất hiện một loại suy đoán hợp lý hơn...

Chẳng lẽ Tần Trạch này có tiềm chất nào đó, khiến cho Kiều Vi, thậm chí là cao thủ của tổ chức chính phủ kia đều nguyện ý lại gần, thân cận?

Đương nhiên, loại suy đoán trong đầu Cố An Tuân còn chưa tiến tới mức độ "Hóa ra ta thật sự không bằng hắn", "Nữ thần của ta nói rất đúng, lựa chọn của cô ấy càng tốt hơn"... Nhưng căn cứ vào logic cơ bản nhất là Kiều Vi không có khả năng thích phế vật, lúc này, trong lòng Cố An Tuân đã có một chút dao động rồi.

“Hắn thậm chí còn đẹp trai hơn cả ta!”

"Không, ta không thể nghĩ đến những điều này, ta mới là người thích hợp nhất với Kiều Vi! Ta phải tìm hiểu rõ ràng lý do tại sao Kiều Vi lại mất tích!”

Và như vậy, sau một thoáng đấu tranh tư tưởng, Cố An Tuân lại một lần nữa kiên định với mục tiêu của mình, ngón trỏ bắt đầu ngưng tụ ra ca khúc mới.