Chương 46: Giao Thủ Trong Im Lặng!

Sau khi đàn tấu 《 Bài Ca Phúng Điếu Sương Tuyết 》, Cố An Tuân cho rằng, ca khúc này mạnh ở điểm khống chế, làn điệu thê lương, nhưng lại khuyết thiếu tính công kích.

Vì vậy, gã quyết định thay đổi thành 《 Đại Hợp Xướng Lôi Điện 》.

Giai điệu màu lam tụ tập thành thiên lôi, nhưng vẫn không thể lưu lại chút dấu vết nào ở trên mai rùa mạnh mẽ kia.

Gã không dễ dàng từ bỏ như vậy, tuy trong lòng cũng đã đoán được, người đàn ông hình xăm chính là tồn tại trong truyền thuyết kia, là kẻ mà gã không thể trêu vào được, ít nhất là trong giai đoạn này.

Nhưng dường như … những hành động cố chấp của Cố An Tuân chẳng gây ra được gì dù chỉ là một chút gợn sóng cho phía đối phương.

Liên tiếp những bản hòa tấu《 Gió Lốc Màu Đỏ 》《 Người Khổng Lồ Sắt Thép Xô Viết 》《 Khúc Giao Hưởng Bão Táp 》《 Mũi Tên Sen Hồng 》... Hết bài này lại đến bài khác có lực công kích mạnh mẽ, đều là thủ đoạn khủng bố ở trong thế giới lịch cũ, luôn khiến cho đám quái vật thối nát kia phải đầu một nơi thân một nẻo mỗi khi chúng vang lên... Thậm chí Cố An Tuân còn dùng tới liên đoạn giữa《 Đứt Gan Ruột 》 và《 Kiếm Tri Âm 》.

Đây là thủ đoạn có thể so với lưỡi dao nano vô thanh vô tức chém người thành mấy đoạn trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.

Nhưng những thủ đoạn này đều thất bại, không có một cái nào đủ khả năng phá vỡ tầng phòng ngự bên ngoài của Giản Nhất Nhất.

“Cho nên có Huyền Vũ, cũng tương đương với anh là một tồn tại vô địch không thể đánh bại sao? Tuy Tần Trạch không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn lại chú ý đến, hình như trong lòng mình đã thoải mái hơn không ít rồi.

Sát ý mang đến cảm giác bất an nặng nề nọ, đã dần dần tiêu tán.

"Cũng không phải, kỳ thật phòng ngự là có khoảng cách, chẳng qua thời gian súc lực của ca khúc trong tay nhạc trưởng kia càng lâu hơn mà thôi." Giản Nhất nhất cười cười nói: "Còn nữa, Huyền Vũ không thể phòng ngự thể thuật [1]. Nói cách khác, anh có thể xông vào trước mặt tôi và đánh tôi mà Huyền Vũ không sinh ra phản ứng gì.”



[1] : Thể thuật hay Taijutsu là một thuật ngữ võ thuật của Nhật Bản để chỉ bất kỳ kỹ năng chiến đấu, kỹ thuật hoặc hệ thống võ thuật sử dụng các chuyển động của cơ thể được mô tả như một kỹ năng hoặc hệ thống chiến đấu tay không. Taijutsu là một từ đồng nghĩa với Jujutsu.

Tần Trạch thử nói: “Nếu như thế, chắc hẳn là trình độ đánh nhau của tổ trưởng cũng không thấp?”

"Không được tốt cho lắm, nhưng tôi vẫn còn những hình xăm khác, nếu như người nọ đi đến bên cạnh tôi, có địch ý với tôi, sẽ phát động hình xăm thứ hai, Bạch Hổ."

"Ừm, nếu như là tinh thần công kích, sẽ kích phát hình xăm thứ ba, Thanh Long."

"Nếu là trạng thái hư linh, tôi còn có Chu Tước đủ khả năng phá giải."

Phải nói rằng, chức nghiệp thợ xăm mình này đã mạnh mẽ vượt quá dự đoán của Tần Trạch.

Tần Trạch nghe đến mức sửng sốt, không ngờ vị tổ trưởng Giản này, lại xăm hết một lượt toàn bộ những hình xăm được cho là điềm lành cổ đại lên người mình?

"Thế hình xăm heo Peppa và chuột Mickey thì có hiệu quả gì?" Tần Trạch nói một câu vui đùa.

Giản Nhất Nhất sờ sờ cằm: "Tôi cũng không biết, để tôi tìm cơ hội thử xem."

"Xã hội, đúng là xã hội."

Đối với kẻ to gan, hung tàn đến mức dám xăm hình heo Peppa lên trên người… nói thật Tần Trạch cũng phải chân thành kính nể từ tận đáy lòng.



Hai người nhanh chóng đi ra khỏi khu chung cư nhỏ, lên một chiếc taxi.

Tần Trạch tò mò hỏi vì sao lại đi taxi, nhưng ngay sau đó, hắn cũng lập tức đoán ra được nguyên nhân rồi.

"Hình như thực lực của tổ trưởng, đã vượt xa người đàn ông đang cố gắng mang đến tuyệt vọng cho ta rồi."

"Nhưng tổ trưởng lại không lựa chọn loại bỏ ‘Tuyệt Vọng", ngược lại, anh ấy cứ tùy ý để cho tuyệt vọng đi theo phía sau chúng ta."

"Xét về mặt tính cách, Giản Nhất Nhất không giống một kẻ kiêu ngạo tự đại. Vì vậy, chắc hẳn là anh ấy đang thử nghiệm.”

"Có vẻ như muốn thử xem người kia có ra tay với xe taxi hay không, từ đó tìm hiểu được điểm mấu chốt đạo đức của người đó nằm ở đâu."

"Nói cách khác, nếu đối phương là người lịch đen, rất nhanh thôi Giản Nhất Nhất sẽ phản kích lại, còn nếu như trong tay đối phương là cuốn Nhật Lịch màu trắng, khẳng định là anh ấy cần phải biết rõ ràng, nguyên nhân vì sao đối phương lại muốn mang đến tuyệt vọng cho ta."

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Tần Trạch ý thức được một điều gì đó.

"Chờ một chút, mấu chốt của vấn đề là ở đây. Mặc kệ đối phương có phải là người lịch đen hay không, mấu chốt là ta có tư cách gì lại khiến cho đối phương quyết tâm gϊếŧ chết ta đến vậy?"

"Tuy ta cũng không biết tổ trưởng đã làm cái gì, nhưng ban đầu, quả thật ta đã cảm nhận được một luồng hàn ý, nhưng hiện tại luồng hàn ý kia đã biến mất rồi."

"Lẽ nào, tổ trưởng đã giao thủ với đối phương rồi? Chỉ là ta không có chức năng, cho nên không thể cảm nhận được trận chiến đấu đó mà thôi.”