Chương 44: Phong Cách Chiến Đấu Của Nhạc Trưởng!

Tần Trạch cũng không ngờ được, tổ trưởng Giản chỉ cần đứng bên cạnh hắn lại có thể khiến cho cực khổ bị dọa lui.

Nhưng Cố - tuyệt vọng lại không dễ đối phó như vậy.

Cố An Tuân bên kia vừa nhìn thấy hắn xuất hiện, ngón trỏ lập tức vươn ra, giống như cây gậy chỉ huy trong tay nhạc trưởng của buổi hòa âm.

Khoảng cách giữa gã và Tần Trạch với Giản Nhất Nhất, chỉ còn chừng vài chục mét.

Kỳ thực, trong nháy mắt khi Tần Trạch và Giản Nhất Nhất đi ra khỏi tòa nhà độc lập bên kia, Tần Trạch có chú ý đến Cố An Tuân.

Bởi vì người đàn ông này... Rất đẹp trai.

Ngũ quan đẹp, lại rất có đặc điểm riêng của mình, Tần Trạch tin chắc rằng trong khu chung cư của bọn họ không có người này.

Nhưng hắn cũng không chú ý nhiều đến Cố An Tuân, chỉ bình thản quay sang tán gẫu một số đề tài liên quan đến Nhật Lịch với Giản Nhất Nhất.

"Tiểu Trạch, anh cần chú ý một chút, về sau nếu phải đối phó với loại địch nhân có chức nghiệp lịch cũ · nhạc trưởng này, thì tuyệt đối không thể cho bọn họ có thời gian."

"Bọn họ có thể thông qua quá trình ngưng tụ các nốt nhạc khác nhau, để sáng tạo nên những danh mục ca khúc chiến đấu đặc biệt."

"Có những ca khúc làm đồng đội trở nên hưng phấn hơn, có những ca khúc lại trực tiếp chém chết đối thủ, cũng có một số ca khúc bi thương, khiến đối thủ rơi vào trạng thái tiêu cực nào đó, và một số bài hát nhẹ nhàng, làm cho người ta cảm nhận được nội tâm bình lắng lại.”

"Đây là một loại chức nghiệp rất mạnh mẽ và toàn diện. Nhược điểm duy nhất của nó chính là ––––– thời gian súc lực quá lâu.”

Chức năng nhạc trưởng của Cố An Tuân đã đạt tới cấp ba, và hiển nhiên là số lượng, chủng loại bài hát gã có thể diễn tấu được đã rất nhiều.



Sau khi Tần Trạch xuất hiện, người đầu tiên Cố An Tuân nhìn đến chính là hắn.

Theo lý thuyết, Tần Trạch không đẹp trai được như Cố An Tuân.

Nói chính xác hơn một chút, Tần Trạch thuộc loại đàn ông có vẻ đẹp nhìn không biết chán, chứ không phải loại hình đẹp trai tới mức làm người khác choáng ngợp ngay cái nhìn đầu tiên.

Cố An Tuân cũng rất tự tin về tướng mạo của mình.

Gã vốn cho rằng, trên các phương diện như chức năng, học thức, kiến thức và vẻ bề ngoài, bản thân hoàn toàn là nghiền ép Tần Trạch.

Nhưng khi gã nhìn thấy Tần Trạch, Tần Trạch lại đang được Nhật Lịch buff gia tăng dung mạo, bởi vậy trong đầu gã lập tức từ bỏ chuyện so sánh vẻ bề ngoài với đối phương.

"Ừm, Kiều Vi không thể là một người nông cạn, chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài như vậy, đàn ông nên so nội tại."

Ta không thua, chỉ là điểm nổi bật của ta và hắn không giống nhau mà thôi.

Rất nhanh Cố An Tuân đã tự tìm được bậc thang cho mình.

Kế tiếp, gã hướng ánh mắt tập trung vào Giản Nhất Nhất bên cạnh Tần Trạch.

Người đàn ông hình xăm này lại mang đến cho gã một loại cảm giác bản thân bị áp bách. Nhưng đương nhiên là gã không lùi bước, gã quyết định thông qua khúc an hồn làm cho hai người bọn họ chìm vào giấc ngủ say.

Nghĩ là làm, Cố An Tuân không ngừng vung ngón trỏ, giống như một người nhạc trưởng đang chỉ huy dàn nhạc của mình, diễn tấu một ca khúc với cái tên là 《 Bài Ca Phúng Điếu Sương Tuyết 》.

Đây là một ca khúc có hiệu quả phong ấn mạnh mẽ.



Cuối cùng, nốt nhạc trên đầu ngón tay gã được nén lại thành một chuỗi loạn lưu màu trắng với tiết tấu bất quy tắc.

Nhưng đương nhiên, ở trong mắt người ngoài, hoặc là ở trong mắt người lịch cũ có chức năng không đủ mạnh mẽ, bọn họ tuyệt đối không thể nhìn thấy tình huống này được.

Màu trắng là khống chế.

Và Cố An Tuân giống như một tay súng bắn tỉa, sau khi viên đạn có lực phá hoại mạnh mẽ được lên nòng, gã bắt đầu tập trung vào quá trình khóa mục tiêu.

"Người bên cạnh Tần Trạch kia rất mạnh. Ta phải đánh ra một kích đắc thủ mới được.”

Tới cuối cùng, nốt nhạc của ca khúc《 Bài Ca Phúng Điếu Sương Tuyết 》kia cũng không còn trong trạng thái loạn lưu màu trắng bất quy tắc nữa, nó đã nhanh chóng được tổ hợp lại thành một mũi tên nhọn màu trắng.

Một mũi tên này nhắm vào chỗ không yếu hại trên người Giản Nhất Nhất, mục đích là làm cho Giản Nhất Nhất mất đi năng lực hành động, giống như bị đóng băng vậy.

Mà Tần Trạch và Giản Nhất Nhất bên kia lại có vẻ như vẫn hồn nhiên không biết hết thảy những biến hóa vừa diễn ra kia, cả hai vẫn vui vẻ nói chuyện với nhau như trước.

Nhưng đương nhiên, bọn họ không phải hồn nhiên không biết gì.

Tần Trạch đang tự hỏi, rốt cuộc là vì sao vị "Tuyệt vọng tiên sinh" đang đứng phía sau bọn họ, cách chừng mấy chục mét kia lại mang đến đủ "tuyệt vọng" để lấy mạng hắn. Đồng thời hắn cũng lên tiếng nói:

"Tổ trưởng, trực giác của tôi nói cho tôi biết rằng, ừm… là hiện tại cả người tôi đang sợ đến run lên đây, toàn thân tràn ngập một loại hàn ý khó hiểu. Có phải tôi đang bị sát thủ theo dõi hay không?”

"Thiên phú trực giác rất tốt nha, nhưng không cần phải sợ." Giản Nhất Nhất mỉm cười nói.

Tần Trạch hỏi: "Nhưng không phải anh đã nói, khi đối mặt với nhạc trưởng, nhất định phải chớp lấy thời cơ, không thể cho đối thủ có thời gian chuẩn bị hay sao? Anh đã biết hắn là nhạc trưởng, nhưng vì sao anh lại hoàn toàn không quan tâm tới hắn vậy?”