Chương 7: LAN PHU NHÂN

“Nhị tiểu thư như thế nào…Có thể xác nhận thân phận của nàng?” hạ nhân bên người Nhϊếp Thanh Liên đến bên cạnh nàng nói.

“**Tám chín phần mười nàng là Nhϊếp Thanh Đàm! Bất quá nội lực hẳng là hoàn toàn không có, ta vừa rồi dò xét qua mạch môn của nàng, chỉ là nàng ta làm như thế nào có thể thoát được Tuyệt Phong Vực….”

Phải biết rằng Tuyệt Phong Vực sâu vạn trượng, coi như công lực của nàng chưa mất hết, hẳn là cũng không chạy khỏi bầu trời, chẳng lẽ là có người âm thầm hỗ trợ?

“Cái kia nhị tiểu thư phải làm sao bây giờ? Yêu nữ này đã trở về, chẳng phải là….” Hạ nhân nhìn Nhϊếp Thanh Liên một chút, muốn nói rồi lại thôi đứng lên.

“Hừ….” Nhϊếp Thanh Liên hừ lạnh một chút, “trước tiên đừng quản nhiều như vậy, chúng ta hao tổn tâm cơ, mới làm cho nàng đứt đoạn kinh mạch, sao lại có thể để nàng được tiếp tục tiêu dao, ngươi trở về nói với đại tỷ, kêu đại tỷ nghĩ biện pháp, trên đời này tuyệt đối không thể có hai Nhϊếp Thanh Đàm!” Vừa nói gương mặt kia liền lộ ra tia âm lãnh.

“Tuân lệnh tiểu thư, nô tỳ đi làm liền.” Hạ nhân gật đầu một cái, Nhϊếp Thanh Liên liền nhìn đến chỗ Mặc Hoạ, lập tức lạnh lùng hừ lạnh một cái, trên đời này chỉ cần có một Nhϊếp Thanh Đàm là được rồi.

Mặc Hoạ cầm mặc bảo hướng đến khách điếm mà đi, chỉ là màu mắt loé lên một vòng cười lạnh, trở lại khách điếm rồi đóng cửa thật kỹ, sau đó bôi thuốc lên cổ tay.

“Nữ nhân này ra tay quả thật là ngoan độc, sợ rằng tay này của nàng phải phế đi.” Vốn trên tay vết thương đã chồng chất, giờ khắc này lại bị Nhϊếp Thanh Liên bấm lên, kém chút nữa là mất luôn tri giác.

Đem vết thương băng bó lại lần nữa, cầm chiếc bút tới, giấy bút để trên bàn kia, xem ra chuyện này không có cách nào kết thúc yên lành, phải nghĩ biện pháp trốn từng đợt.

Đêm khuya rét lạnh thấu xương, trong gian phòng yên tĩnh đột nhiên truyền tới tiếng động, mọt giây sau người áo đen đột nhập vào.

Sau đó men theo hành lan đến bên giường, nhìn thấy nữ tử đang ngủ yên tĩnh trên giường, cây đao trên tay kia không lưu tình chút nào mà chém xuống.

Chỉ là một giây trước khi thanh đao bị chém xuống, lại phát hiện xúc cảm không phù hợp, rất nhanh nữ tử xinh đẹp đang ngủ say ở kia, bỗng chốc lại biến thành một con rắng lớn, trong nháy mắt liền nhào về phía mình.

“A a…” Nghe được tiếng kêu thảm ở phía sau, nữ tử mặc một thân vấy áo xanh đang đi trên đường quay đầu nhìn lại, nàng dung mạo tú mỹ, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng hiện lên một vòng đùa cợt.

Dưới ánh sang yếu ớt của bóng đêm hiện lên vẻ đẹp thanh tao, bờ môi hơi hơi nhếch lên, mị hoặc chúng sinh, “Quả nhiên tới..”

Chỉ là bấy giờ có người truy sát, e rằng kinh thành đã sớm không an toàn, chẳng lẽ rời kinh?

Rất nhanh Mặc Hoạ liền một mực lắc đầu, nhìn về phía phủ thái tử cách đó không xa, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, thái tử cùng Nhϊếp Thanh Liên muốn động thủ với nàng, vậy thì tiên hạ thủ vi cường.

Hôm qua gặp thái tử, hôm nay gặp NHϊếp Thanh Liên, ban đêm thích khách liền tới, nếu nói cùng hai người bọn họ không có quan hệ e rằng con nít ba tuổi cũng sẽ không tin đi.

Đi tới chỗ tối, cây bút trong tay liền xuất hiện, sau đó vẽ lên vách tường một cánh cửa, đẩy cửa ra nàng liền đi vào.

Mỗi lần Cầm Kỳ Thư Hoạ đảm nhận nhiệm vụ, mười phần đều là tự mình đi làm, thậm chí là gϊếŧ người, rất nhanh nàng liền tiến vào bên trong phủ đệ.

“phu nhân, thái tử nói có chuyện không tới.” giờ phút này trong gian phòng, nữ tử mặc cung trang mày tím, ngồi ở đấy, bụng dưới hơi hơi nhô lên, hiển nhiên là mang thai mấy tháng.

“Tiểu Đào, ta đã biết, ngươi lui xuống đi, ta muốn nghỉ ngơi.” Nữ tử dung mạo thanh tú, một gương mặt trái xoan mày liễu.

Bộ dáng mặc dù không phải khuynh quốc khuynh thành, chỉ là đôi mắt kia phá lệ xinh đẹp rực rỡ, phảng phất như người ta chỉ cần nhìn vào, liền sẽ khiến sinh ra mơ màng vô tận.

Nghe tiểu Đào đã đi ra ngoài, nữ tử thế nhưng trở nên một mặt tức giận, cầm ly trà mà đập mạnh xuống đất, “đáng chết, rõ ràng là sợ Nhϊếp Thanh Uyển biết, lợi dụng ta xong liền định bỏ qua một bên không thèm để ý, coi Lan Nhược Hi ta là cái gì?”

Chỉ là một giây sau lúc nhìn sang nữ tử một thân váy xanh lam đứng ở kia, lập tức hơi sững sò, “Nhϊếp Thanh Đàm? Ngươi không phải đã chết rồi sao?”

“Xem ra trên đời này, ngay cả bản thân ta cũng không biết, chính mình đã chết,” đối với lời nói của cô gái này, thiếu nữ duỗi tay một giây sau đem một viên dược mà nhét vào trong miệng cô gái/

“Ngươi cho ta ăn cái gì?” Nữ tử nghe vậy giật cả mình, ánh mắt hoảng sợ một mực nhìn về phía Mặc Hoạ, nhất thời ý thức mà lấy tay che chở cho bụng của mình

“Tam nhật tuý hoa hoàn, nếu ngươi không nghe lời, ba ngày sau ruột sẽ nát vụn, dung mạo bị huỷ hết có điều sẽ không chết được, gọi tắt là độc dược,” Mặc Hoạ một bên uống một ngụm trà một bên nói, kỳ thực độc này không có tên, nàng chỉ tuỳ tiện bịa ra mà thôi.

“Ngươi tốt nhất đừng có kêu, tin tưởng với bản lĩnh của ta, ta có bản lĩnh đi vào, thì có bản lĩnh gϊếŧ ngươi xong lại đi, ngươi nếu như muốn cùng hài nhi của mình chôn cùng một chỗ, cứ việc lớn tiếng mà gọi, nếu như ta nói với thái tử điện hạ, ngươi cấu kết cùng Lan phu nhân, ngươi nói chính mình sẽ như thế nào?”

Xem ra chủ nhân của thân thể này, người hận không thể gϊếŧ chết nàng, có khối người, luôn có một chỗ cảm thấy kỳ lạ, Nhϊếp Thanh Đàm thiên phú mặc dù cao, nhưng vì cái gì mà sau khi bị đối phương cắt bỏ kinh mạch, vẫn theo đuổi như cũ không bỏ?

“Nhϊếp Thanh Đàm ngươi…” Lan phu nhân là người thông mih, rất rõ ràng điểm này, đó cũng chính là lý do vì sao khi đối phương bước vào cửa, không có kêu lên.

Bởi vì người ta vô thanh vô thức tiến vào phòng ngươi, tuyệt đối là có bản lĩnh, có thể nhất kích gϊếŧ mình, chỉ là Nhϊếp Thanh Đàm này không phải là kinh mạch đứt đoạn rồi hay sao?

“Ngươi muốn làm gì? Nhϊếp Thanh Đàm, ta cho ngươi biết, ngươi tốt nhất là nên ngoan ngoãn rời đi, nếu không để thái tử điện hạ biết ngươi ở đây, nhất định sẽ gϊếŧ ngươi, Nhϊếp Thanh Đàm ngươi đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, kinh thành này sớm đã không có chỗ cho ngươi dung thân rồi.” Lan phu nhân nhìn Nhϊếp Thanh Đàm mà nói.

Nàng là thϊếp của thái tử điện hạ, Nhϊếp Thanh Đàm từng kém một chút đã trở thành thái tử phi, tự nhiên sẽ hiểu rõ chuyện của đối phương.

Cho dù có nghe nói nàng đã sớm kinh mạch đứt đoạn, thế nhưng cuối cùng vẫn là có mấy phần cố kị cùng e ngại, bởi vì e ngại, nên mới sợ đầu sợ đuôi.

“Các ngươi thật giống như đều hận không thể để ta chết, ta thật sự muốn biết? Thái tử điện hạ vong ân phụ nghĩa, cũng thật quá đáng, mặc dù không có tình nghĩa, chỉ là cuối cùng cũng là có ân nghĩa, vì cái gì mà trái tim có thể băng giá như vậy,” nghe những lời Lan phu nhân nói, Mặc Hoạ có thể cảm thấy cừu hận trong lòng càng lúc càng lớn, tim phổi thật sự là không bằng cả lang cẩu, gân tay gân chân bị đánh gãy, kinh mạch bị đứt đoan nhưng vẫn không chịu buông tha cho đối phương, đây rốt cuộc là có cừu hận gì?

“Nhϊếp Thanh Đàm ngươi đừng nghĩ dùng lời nói lôi kéo ta, chuyện này ta cũng không rõ ràng, ngươi nếu như muốn biết, có thể đi hỏi tỷ tỷ tốt của ngươi, Nhϊếp Thanh Uyển…. Nàng ta hẳn là không thể không rõ ràng.”

Lúc nói đến Nhϊếp Thanh Uyển, trong mắt của Lan phu nhân rõ ràng hiện lên một vòng đố kỵ, cũng có nồng đậm oán hận, đi một cái Nhϊếp Thanh Đàm, lại đến một cái NHϊếp Thanh Uyển, làm sao nàng ta có thể không hận cho được.

“Ngươi còn không đi? Đưa giải dược ra đây, ngươi hẳn là nên biết, ta đều đã sớm thông báo rồi,” nhìn thấy Mặc Hoạ một mực không có ý định rời đi, Lan phu nhân lập tức cả giận nói.

“Ngươi cũng đã nói kinh thành không có chỗ cho ta dung thân, vậy bây giờ ta liền trú tạm ở đây mấy ngày, bất quá mong rằng Lan phu nhân ngươi phối hợp một chút, bằng không ngươi cùng hài nhi của mình là người đầu tiên gánh lấy hậu quả, trở thành vật bồi táng cho ta, ngươi cũng không nên hoài nghi Nhϊếp Thanh Đàm ta có bản lĩnh này hay không, ngươi dám đánh cược ta cũng không khách khí làm chi…”