Chương 6: SÓNG GIÓ NỔI LÊN

Điều dưỡng một ngày, thân thể cũng tốt lên được kha khá, buổi sáng cùng ngày Mặc Hoạ liền ra cửa, đi mua bút mực giấy nghiên.

“là Nhϊếp tiểu thư….” Lúc Mặc Hoạ đang ở nơi mua sắm những thứ kia, sau tiểu nhị của tiểu điếm đi tới, gương mặt lập tức trở lên khủng hoảng.

Hẳn là người từng bị nguyên chủ cho ăn không ít cái khổ, “Nhϊếp tiểu thư, đồ vật mà người sai chúng ta chuẩn bị, đều đã sớm chuẩn bị xong cả rồi, tiểu nhân đi lấy ra luôn….”

Nghe thấy lời của hắn, Mặc Hoạ vừa định nói bản thân không cần nữa, chẳng qua là sau khi nhìn thấy đồ vật mà đối phương bưng ra, lời định mở miệng nói liền nuốt xuống.

“Nhϊếp tiểu thư, đây chính là nghiên mực thượng hạn, người xem một chút….” Những vật khác Mặc Hoạ không thèm để ý, chỉ nhất kiến chung tình với nghiên mực này.

Giống như Đại tỷ yêu đàn cùng nhạc khí, Nhị tỷ thích cờ, Tam tỷ thích sách, kỳ thực Tam tỷ là người ít kén chọn nhất, tạp thư dã sử đủ loại đủ kiểu sách đều xem.

“Thứ này bao nhiêu tiền?” Cầm trong tay, sau khi cảm nhận được linh khí kia, nàng càng thêm vui thích không thôi, phải biết rằng mực cũng có tốt xấu.

Bây giờ nắm chặt trong tay, nàng liền có thể kết luận, nhất định là có vị danh gia nào đó đã dùng qua, hơn nữa phía tren còn lây dính linh khí, dùng cái này mài mực ra vẽ, đồ vật vẽ ra sẽ càng thêm sinh động.

“Không cần tiền,…. Nhϊếp tiểu thư người thích là được không cần trả…” Giờ phút này tên tiểu nhị lắc đầu như trống bỏi, bây giờ thật sự hắn nào dám đòi tiền vị cô nãi nãi này đây.

Chưa nghe nói qua sao? Một lần kia lúc cô nãi nãi này đi mua đồ, đã có lúc nào đưa tiền, hướng cô nãi nãy này đòi tiền, không chắc cũng sẽ bị đánh đến trọng thương đi.

“Ta nói bao nhiêu tiền?” Nàng không phải loại người thích chiếm tiện nghi của người khác, huống chi mua bán là không thể lỗ, mặc dù có rất nhiều chuyện không hiểu, chỉ là cái gì nên lấy cái gì không nên lấy? Nàng vẫn hiểu rất rõ.

Cái nghiên mực này xem ra chính là hàng thượng đẳng, hơn nữa người ta mở cửa tiệm đồ vật cũng không phải là từ trên trời rơi xuống, để cho mình lấy không đi, chẳng phải là thiệt thòi lớn rồi hay sao?

“Muội muội sao ngươi lại ở đây làm loạn vì chuyện gì, cửa tiệm nhỏ này của người ta cũng không chịu nổi sự náo loạn của ngươi đâu.”, chỉ là Mặc Hoạ vừa nói xong, ngoài cửa đi vào một nữ tử.

Nàng ta mặc một bộ váy trắng, trên đầu treo không biết là bao nhiêu tram hoa lê, bạch vân bồng bềnh như tiên, mỉm cười dịu dàng, bên hông giắt theo một cái ngọc bội, mái tóc bị gió thổi tung bay vào phía trước ngực, cả người phảng phất như Cửu Thiên Tiên nữ kiều mị động lòng người mới vừa hạ phàm

“Muội muội? Đừng kêu bậy, ta không có người tỷ tỷ như ngươi, huống chi lỗ tai ngươi bị điếc sao? Vừa rồi ta chỉ hỏi hắn bao nhiêu tiền, ngươi ở nơi này đánh rắm bậy bạ làm cái gì?” Nghe nàng ta nói, Mặc Hoạ liền nhíu mày mà lên tiếng.

Dựa theo Đại tỷ nói thì tiện nhân kia chính là già mồm, dựa theo Nhị tỷ mà nói là giả tạo, còn theo Tam tỷ mà nói thì là không có chuyện tìm thì sớm một chút diệt nó đi.

“Muội muội, ta đây là có lòng hảo tâm mà thôi,” nữ tử sau khi nghe lời nói của Mặc Hoạ, lập tức nhíu mày một cái, gương mặt uỷ khuất hiện lên, chọc cho tâm người đau lòng.

“Hừ…” Mặc Hoạ tựa tiếu phi tiếu mà nhìn đối phương một cái, tiếp đó nghiêng đầu nhìn qua tiểu nhị một cái mà hỏi, “ngươi nói đi bao nhiêu tiền?”

“Cái này 100 lượng,… Vốn là 200 lượng, bất quá là giảm nửa giá cho Nhϊếp tiểu thư,” Bây giờ tiểu nhị nhân tiện nói, đối với lời cô gái kia vừa nói, hắn biểu thị chính mình không có nghe được, cũng sẽ không nghe được, chuyện của gia đình phú quý, không phải người như hắn có thể quan tâm.

“cho ngươi…” Sau khi nghe hắn nói như thế, Mặc Hoạ gật đầu, bán rẻ như vậy nàng không dùng thì phí.

Sau đó lấy ra ngân phiếu mà đưa, nử tử kia thấy Mặc Hoạ không thèm để ý đến mình nữa, lập tức liền nổi giận.

“ Muội muội trước đó vài ngày bị thanh mãnh làm cho kinh mạch đứt đoạn, trở thành phế nhân….” Nữ nhân này thanh â mung dung, lại vẫn có thể làm cho mọi người đều nghe được.

Thời điểm nghe nữ nhân kia bóc lên vết sẹo, Mặc Hoạ trong mắt chuyển lạnh, nếu bây giờ là Nhϊếp Thanh Đàm, sợ rằng sẽ bị kí©h thí©ɧ đến phát cuồng, hừ, chỉ tiếc rằng nang không phải là nàng ấy, nàng thế nhưng chưa bao giờ là một quả hồng mềm tuỳ người bóp méo.

“Muội muội ngươi cũng đừng sợ, coi như cho dù ngươi có trở thành một phế nhân, thì Tần vương điện hạ vẫn sẽ cưới muội muội, cho nên muội cũng hà tất gì mà bỏ nhà ra đi?” vừa nói nàng ta vừa bắt lấy tay của Mặc hoạ.

Cảm giác đau đớn trên tay kia, khiến Mặc Hoạ nhíu mày, máu đỏ tách tách chảy xuống nhiễm đỏ cả một cánh tay áo, nữ nhân này quả thực là tâm ngoan thủ lạt, bóp cái tay bị thương của nàng như muốn phế đi.

Thời điểm nhìn thấy Mặc Hoạ đưa tay ra đẩy, chỉ là còn chưa đυ.ng vào người đối phương, nàng ta liền nhẹ bỗng ngã xuống đất, một giây sau liền đẩy đối phương ra, “muội muội ngươi làm gì vậy? Ngã đau ta….”

Giờ phút này nữ tử vừa bị đẩy, liền trực tiếp ngã xuống đất, một mặt uỷ khuất cùng khó hiển nhìn về phía Mặc Hoạ, nhìn thấy hết thảy một màn tự biên tự diễn này, Mặc Hoạ thực tình mà âm thầm trong lòng nhấn Like cho Đại tỷ, tiện nhân quả thực là già mồm.

“ta đã nói ta không phải là muội muội ngươi, lại có chính là, ngươi không phải nói ta kinh mạch đứt đoạn sao? Đã như vậy ngươi ngay cả bị một tên phế vật đẩy nhẹ một cái, cũng không có biện pháp chống cự, cũng không biết ta với ngươi ai mới là phế vật đi?” Mặc Hoạ liền nói một hơi, lại làm cho tất cả mọi người ở đây đều nhất thanh nhị sở.

Ánh mắt trách cứ lúc nãy, bây giờ nhìn lại phía nữ tử này, đều đã hiểu rõ, Nhϊếp Thanh Đàm kinh mạch đứt đoạn không ít người đều biết.

Giờ phút này, Nhϊếp Thanh Liên dù nói thế nào cũng là một người tập võ, sao lại có thể bị một tên phế nhân đẩy ngã đây? Bây giờ quả thật như lời nói của đối phương rằng rốt cuộc ai mới là phế nhân, thực sự là cần nghiên cứu xem xét thêm.

“Nhϊếp Thanh Đàm! Ngươi!” Sau khi nghe lời nói của Nhϊếp Thanh Đàm, khiến cho sắc mặt Nhϊếp Thanh Liên liền lập tức trở nên khó coi, “Nhϊếp Thanh Đàm, ngươi còn chưa biêt sao, đại tỷ liền muốn cùng thái tử điện hạ kết hôn, mà ngươi liền sẽ gả cho một kẻ phế vật người không ra người quỷ không ra quỷ kia, ngươi có biết Tần vương không? Đây chính là ác ma khát máu thành tính, ta muốn nhìn đến lúc ngươi gả đi rồi, có thể hay không có thẻ sống quá một ngày….”

Nhϊếp Thanh Liên này đã từng là nhị tỷ của Nhϊếp Thanh Đàm trước kia, ngày xưa cũng là nổi danh yếu đuối, một bộ dán nũng nịu hiền lành, phảng phất như đυ.ng một cái liền sẽ vỡ nát.

“Nếu như đã nói xong rồi thì mau tránh ra, ngươi đang cản đường của ta,” Mặc Hoạ lại thản nhiên nói tiếp, “hay là ta cứ giẫm lên, ngược lại nếu như ngươi đã muốn làm đá kê giữa đường, ta cô phụ ý tốt của ngươi cũng không tốt lắm.”

Nói xong nàng liền nâng chân mà đạp xuống, một giây sau Nhϊếp Thanh Liên vốn dĩ đang ngã ở đó thoáng cái biến mất, sau khi nhìn thấy cảnh này, Mặc Hoạ nhíu mày lại, quả nhiên lợi hại, đây cũng là võ sao?

Xem ra chính mình cần phải nghĩ ra biện pháp, mặc dù mình có thể lấy lý lẽ đối người, chỉ là có thêm một phần sức mạnh chắc chắn là tốt hơn, đến nỗi Nhϊếp Thanh Liên này đây nàng cũng không rảnh rỗi mà để ý tới.

Quay người rời khỏi mặc bảo các, hôm qua gặp phải tiên Thái tử Điện hạ, hôm nay liền đến thêm một Nhϊếp Thanh Liên, quả nhiên lang tâm như đao a.