Chương 8: KẾT MINH

“Ngươi nói cái gì?” Giờ phút này, thái tử một bộ thanh y nhìn người áo đen phía dưới mà hỏi, “các ngươi nhiều người đi như vậy, lại không gϊếŧ được một tên phế nhân, bản cung dưỡng các ngươi để làm gì?” Giờ phút này thái tử Lâm Thiên Lãng cả giận mà nói.

“Thuộc hạ làm việc bất lực cam chịu bị phạt…” Người áo đen quỳ dưới đất cung kính nói, Lâm Thiên Lãng nhìn đối phương một chút, lập tức liền thở dài một hoi, bây giờ trách phạt thì cũng chẳng ăn thưa gì.

“Các ngươi nói xem đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?” Muốn trách phạt còn không bằng hỏi rõ ràng chuyện gì đã xảy ra? Nhϊếp Thanh Đàm à Nhϊếp Thanh Đàm, ngươi hà tất gì sống sót còn lại trở về, kinh đô này sớm đã không còn chỗ dung thân cho ngươi nữa rồi.

“Khởi bẩm Thái tử điện hạ, chúng thuộc hạ hoài nghi có cao nhân tương trợ nàng,” giờ phút này người áo đen nhân tiện báo, sau khi nghe người áo đen đem mọi chuyện bẩm qua một lượt, Lâm Thien Lãng phất tay cho đối phương lui xuống.

“Lý đại nhân ngươi thấy thế nào?” Sau khi người áo đen rời đi,Thái tử liền nhìn về gian phòng phía trong, một giây sau một thanh niên tuấn tú mặc một thân trường bào đi ra,người này chính là Lý Nguyên chính là mưu sĩ cho thái tử điện hạ.

“Chuyện này vô cùng quái dị, thần cũng muốn suy xét kỹ càng, dù sao người này trong phòng bị rắn cắn chết, lại chưa từng phát hiện lấy một nửa dấu vết của rắn, e rằng quả thật có cao nhân tương trợ, bằng không chỉ bằng một mình nàng, sao lại có thể tự mình chạy thoát khỏi Tuyệt Phong vực, ngày đó ta đã nói cùng người, nhổ cỏ không trừ góc gió xuân thổi lại mọc,”

“Bản cung tự nhiên hiểu ý của Lý đại nhân ngươi, chẳng qua là ngày đó Nhϊếp Tướng quân vẫn cứ khăng khăng không chịu, bản cung cũng chỉ có thể sai người đem nàng ta vứt xuống Tuyệt Phong vực, nếu như biết có một ngày này, trước đây liền một mực tận mắt nhìn tháy nàng ta tắt thở, bây giờ lại thật sự trở về, còn mang theo một người thần bí giúp đỡ, quả thật độc nhất là lòng dạ đàn bà,” Lâm Thiên Lãng nói.

“Cho dù Thái tử điện hạ có nói gì, bây giờ đều là nhiều lời vô ích, còn không bằng suy nghĩ một chút xem có cách nào tìm được tung tích của Nhϊếp Thanh Đàm hay không, nếu không như vậy sợ rằng đại kế của thái tử điện hạ, sợ rằng sẽ thất bại, cho nên Nhϊếp Thanh Đàm này nhất định là phải chết.” Lý Nguyên nhìn Lâm Thiên Lãng mà nói lời tàn độc.

Nghe Lý Nguyên nói thế, Lâm Thiên Lãng gật đầu một cái, “Chuyện này bản cung sẽ phân phó xuống, mặc khác cũng sẽ kêu Nhϊếp gia bên kia chú ý, dù sao bây giờ thất bại trong gang tất, bọn họ cũng sẽ không gánh nổi hậu quả,”

Chỉ là giờ phút mà hai người nói chuyện, lại chưa từng để ý trên đỉnh phòng có một chú chim nhỏ, một giây sau giương cánh bay đi, mà người mà hai bọn họ đang thảo luận tìm kiếm, giờ phút này lại đang ở ngay trong phủ đệ.

Mặc Hoạ mở to mắt phun ra một ngụm máu tươi, che ngực ẩn ẩn đau, hận ý không ngừng sinh sôi, rất nhanh liền thở dài một hơi.

Chuyện Thái tử cùng Lý NGuyên thảo luận, không chỉ khiến cho nàng giật mình, nhất định là muốn mạng người, tại trên ngực lại đâm thêm một đao

“Nhϊếp Thanh Đàm rốt cuộc ngươi muốn ở chỗ của ta đợi bao lâu? Chỉ cần Thái tử điện hạ vừa tới, ta cũng không gạt được,” giờ phút này Lan Nhược Hi nhìn tháy Mặc Hoạ mở to mắt nhân tiện liền nói.

“Đợi thương thế của ta tốt hơn, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi không bán đứng ta, mẹ con các ngươi nhất định sẽ bình an vô sự, cho nên ngươi tốt nhất liền an phận thủ thường cho ta, ta nghĩ ngươi cũng đã dò xét độc trong cơ thể ngươi rồi, liền sẽ biết được lời ta nói là thật hay giả, bây giờ ngươi tốt nhất là nên cầu nguyện cho thương thế của ta mau tốt lên, bằng không ngươi cùng ta chính là châu chấu trên cùng một sợi dây, ai cũng đừng nghĩ thoát được,”

Bây giờ thương thế của nàng nặng như thế, trốn ở đâu cũng không được, bây giờ duy chỉ có nơi ở của Lan phu nhân này là an toàn nhất, “ngươi chẳng lẽ không sợ ta cá chết lười rách?”

“Ngươi sẽ không,” nghe được Lan Nhược Hi nói, Mặc Hoạ ngẩng đầu nhìn đối phương một cái, một câu nói kia khiến cho Lan Nhược Hi lập tức không biết nên nói gì? Nàng cũng không biết nữ nhân này tự tin từ đâu tới?

“Ngươi nếu như muốn oán hận ta, thì nên càng thêm oán hận Nhϊếp Thanh Uyển, cho nên ngươi không có khả năng là hại người không có lợi cho chuyện của mình, bây giờ đối đầu với ngươi chính là Nhϊếp Thanh Uyển, mà cũng không phải ta, bởi vì nàng ta mới là kẻ cầm đầu cướp hết thẩy của ngươi, cho nên ngươi sẽ không bán đứng ta, người ta đều nói kẻ thù của kẻ thù chính là bạn…..”

Có ký ức của nguyên chủ, tự nhiên rất rõ ràng nữ nhân này có bao nhiêu hận nguyên chủ, mà giờ khắc này nguyên chủ vừa mới đi, nàng không chỉ chưa từng nhận được vị trí thái tử phi, ngay cả trắc phi cũng không làm được, sao lại không biết tất cả đều là do Nhϊếp Thanh Uyển.

“Nhϊếp Thanh Đàm ta đột nhiên cảm thấy ngươi thay đỏi… bất quá ngươi nói đúng, Nhϊếp Thanh uyển tiện nhân kia, một mực đem ta xem như kẻ chết thay, ta sao lại có thể để cho nàng được toại nguyện, bất quá ngươi dựa vào cái gì mà ta có thể giúp ngươi?”

Mặc dù bây giờ bị độc dược của Nhϊếp Thanh Đàm khống chế, chỉ là đối với mình mà nói, chưa chắc là một chuyện xấu, trước kia Nhϊếp Thanh Đàm có thể chèn ép Nhϊếp Thanh Uyển, vậy thì bây giờ cũng có thể.

Muốn lợi dụng nàng xong, liền cùng giai nhân khác ôm ấp vậy thì đừng trách nàng độc ác, lấy chính mình cùng hài tử làm trải đường, để đôi tiện nhân các ngươi ung dung ngoài vòng pháp luật, vậy thị Lan Nhược Hi nàng như thế nào mà làm người đây?

“Ngươi bây giờ đã trúng độc của ta, ngươi nếu không giúp ta, vậy thì mọi người cùng nhau chết, tiện nghi cho Nhϊếp Thanh Uyển kia, ngươi cần phải suy nghĩ rõ ràng, giúp ta chữa thương, hay là ngọc đá cùng tan tiện nghi cho kẻ khác,” Mặc Hoạ nhìn Lan Nhược Hi một cái rồi từ tốn mà nói

“Có thể… Bất quá, Nhϊếp Thanh Đàm, nếu như sau khi vết thương ngươi lành lại không giao ra giải dược, ta coi như là ngọc đá cùng tan, cũng sẽ kéo ngươi chôn cùng,” Lan Nhược Hi nhìn Mặc Hoạ mộ mực nói.

Sống trong một thế giới mà kẻ yếu thực sự không tồn tại, có dù có cũng rất út, bởi vì bất luận là nam hay nữ, sống trong một thế giới tu võ trọng võ khinh văn, coi như là nữ tử vẫn học vài chiêu phòng thân.

“Đây là tất nhiên, cho nên Lan Phu nhân mượn dùng danh nghĩa của ngươi, cho ngươi đưa đến một phần thuốc bổ cho ta, so sánh với thân thể mang thai của ngươi, coi như có ăn vi cánh hay tay gấu cũng không có vấn đề gì đi.” Tìm tới Lan phu nhân, không chỉ riêng là vì an toàn, mà còn một chuyện khác, mượn danh nghĩa cơ thể của đối phương để chiếm chút tiện nghi.

“Ngươi đúng thật là to gan làm loạn, ăn đồ ăn cuả ta, không sợ ta độc chết ngươi,” Lan phu nhân lạnh lùng hừ một câu, đỡ bụng liền đi ra ngoài.

“Lan phu nhân ngươi đều là người thông minh, làm loại thủ đoạn như vậy, cuối cùng bất quá là hại người không lợi mình, so với người thông minh như Lan phu nhân đây, ngươi tự nhiên sẽ không làm như vậy…”

Sau khi nhìn thấy Lan Nhược Hi đi ra, Mặc Hoạ khoé miệng nhẹ nhàng câu lên một cái, nàng tất nhiên là sợ đối phương hạ độc, bất quá là nếu như không còn cách nào, cũng sẽ không trắng trợn đến đây muốn ăn?