Chương 5: ÁC MỘNG MẢNH VỠ KÍ ỨC

“Nhϊếp Thanh Đàm?” Một giây sau có người kéo tay mình, ngẩng đầu liền thấy một thanh y nam tử, bây giờ đang là một mặt khó hiểu mà nhìn mình.

Trong mắt còn ẩn chứa sát ý âm hiểm, chỉ là thoáng qua nhanh chóng trong chớp mắt khiến người ta khó mà phát hiện, sau đó lại khôi phục bộ dáng nho nhã kia, giống như mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo giác.

Đối mặt với điều này làm tâm Mặc Hoạ lạnh lẽo, trong nháy mắt phát hiện sát ý vừa rồi, trái tim đột nhiên rất đau, có lẽ là bởi vì nàng từng quen biết hắn? Chỉ là rất nhanh nàng liền hất tay của đối phương ra, thản nhiên nói, “ngươi nhận nhầm người rồi, ta tên là Mặc Hoạ/”

Nói xong liền lảo đảo nghiêng ngã đi vào, thanh y nam tử nhìn thấy bộ dáng lúc này của nàng, lập tức nhíu mày: “Nhϊếp Thanh Đàm, có phải ngươi giận ta hay không? Ta để cho ngươi gả cho thúc thúc của ta, cũng là tình thế bất đắc dĩ….”

Ngẩng đầu lúc nhìn thấy một mặt thanh tú nho nhã của nam tử trước mặt, Mặc Hoạ trong lòng bỗng có một cổ xúc động, liền lạnh nhạt hừ một cái, “ta nói rồi, ta không có biết ngươi, nếu ngươi còn dây dưa thì cũng đừng trách ta không khách khí.”

Nghe thấy lời nói của nam tử, Mặc Hoạ cũng đoán được không ít, trong lòng lập tức hừ lạnh, chẳng trách được đại tỷ thường thường nói nam nhân không có một tên nào tốt, quả nhiên là như thế.

Nói xong liền hất tay của đối phương, trực tiếp hướng vào trong phòng mà bước đi, thanh y nam tử phía sau thấy vậy, lập tức trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.

Chẳng lẽ thật sự không phải là Nhϊếp Thanh Đàm? Nhưng mà trên đời này làm sao có thể có được hai người giống nhau đến như vậy chứ? Chỉ là Nhϊếp Thanh Đàm phải ở đáy vực Tuyết phong mới đúng chứ?

Chỉ là một giây sau ánh mắt hắn lại trở nên âm lãnh, cho dù không phải là Nhϊếp Thanh Đàm, hắn cũng sẽ điều tra rõ ràng, mà giờ khắc này khi Mặc Hoạ trở lại phòng, liền ngồi xuống trên ghế.

Vừa rồi nam nhân kia đối với mình có sát ý, trong lòng lại ẩn ẩn đau nhói, chủ nhân của thân thể này nói cho Mặc Hoạ biết, nếu là nam nhân này, đáng chết, chẳng lẽ nàng thật sự là bị chính nam nhân này đánh gãy gân tay gân chân?

Tiểu nhị của khách điếm đưa nước nóng tới, nàng liền đứng lên rửa sạch, đang chờ đối phương mang quần áo sạch đến cho nàng, ngồi ở trên giường.

Bắt đầu điều tức, sau khi điều tức xong, Mặc Hoạ liền nhắm mắt lại mệt mỏi mà ngủ quên, một ngày này tiêu hao quá nhiều sức lực rồi.

Nếu không phải mình có ý chí kiên cường, e rằng đã sớm ngất đi, đi vào trong giấc mơ, sau khi Mặc Hoạ chìm vào giấc ngủ, lại phảng phất thấy được kí ức của nguyên chủ.

“Thanh Đàm khụ khụ….Ta có lẽ phải chết, ngươi vẫn là đừng uổng phí thời gian,” bây giờ là một Hồng y thiếu nữ, đang liều mạng cho một tên thanh y nam tử hút lấy nội lực.

Mà thời khắc này nam tử mặc áo xanh này chính là người mà Mặc Hoạ nàng đã gặp lúc ở trong khách điếm, “Lãng ca ca ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cứu ngươi…”

Thiếu nữ cố chấp quay lại cứu đối phương, hình ảnh biến đổi: “Thanh Đàm tiểu thư nếu như muốn cứu…..cứu được Điện hạ chỉ có một biện pháp….”

Bây giờ có một đại phu đang nhìn về phía thiếu nữ này mà nói, nàng nghe vậy liền vui mừng, “ngươi có biện pháp gì? Chỉ cần có thể cứu được Lãng ca ca, ta không tiếc bất cứ giá nào.”

“Thanh Đàm tiểu thư có biết, cách tram dặm bên ngoài kinh thành, có một toà hàn đàm, mà hiện tại trong hàn đàm này có một đầu thanh mãng (con rắn xanh), chỉ cần cho Điện hạ uống được mật rắn của con thanh mãng này, nhất định có thể hoàn toàn khỏi.”

Bởi vì…….một câu nói này mà thiếu nữ cưỡi khoái mã đi lấy mật rắn, cửu tử nhất sinh trở về đưa mật rắn cho hắn, lại đổi lấy sự phản bội vô tình.

Vì đó mà kinh mạch đứt đoạn, võ công mất hết, cả người mấu me đầm đìa chạy trở về, mừng rỡ như điên đưa mật rắn cho đối phương, cứu được đối phương nhưng lại làm khổ chỉnh mình.

Cuối cùng bất quá mà đổi lấy một câu, “Thanh Đàm, khinh mạch nàng đứt đoạn, phụ hoàng chắc chắn sẽ không để cho ta cưới nàng, Thanh Đàm, hay là nàng thay vì gả cho ta thì gả cho vị hoàng thúc kia của ta đi, Thanh Đàm nếu như nàng thực sự yêu ta, thì hãy giúp ta…’”

“Ta không cam tâm! Ta hận! ta hận!” Trong đầu không ngừng truyền đến thanh của Nhϊếp Thanh Đàm, không cam lòng phẫn hận cùng uỷ khuất trong nháy mắt che mất cảm xúc của Mặc Hoạ.

“Tình dịch phá, mộng dễ bể, quân cờ rơi, cả bàn đều thua, ta không cam tâm, nếu như không có tình tại sao trước kia lại nói: một đời một thế một đôi người, quả thật lời thề mỏng như một tờ giấy….”

Tiếng của âm thanh kia lại vang lên trong đầu, khiến Mặc hoạ thực đau đầu, “ta không cam tâm, thay ta gϊếŧ người kia, hắn hứa với ta một đời một kiếp một đôi người, thay ta gϊếŧ hắn….”

“Đáng chết!” Mặc Hoạ bừng tỉnh lại,vừa rồi giấc mộng kia là cái gì? Cảm xúc oán hận trong đó thật lâu khó mà lắng lại.

Nhìn một chút ngoài cửa sổ bây giờ trời đã sáng rõ, tiếp đó liền đi hướng giường, uống một ngụm trà, “người đã chết rồi, liền an tâm mà đi đi, ta nợ ngươi một mạng, ân oán của ngươi ta sẽ thay ngươi hoàn thành, cho nên đừng quấn lấy ta.”

Nói xong liếc nhìn chén trà trong tay, Mặc Hoạ đã hiểu rõ, sở dĩ trước đó không có kí ức, chính là do nguyên chủ yên lặng mà thôi.

Chỉ là không ngờ tới sau khi gặp gỡ nam nhân kia, tại lúc cảm nhận được sát ý của hắn, oán hận của nguyên chủ trong nháy mắt bị kích phát ra.

Mà tên Thái tử Điện hạ này cũng thật quá không có tính người đi, sau khi lợi dụng con gái nhà người ta đi lấy mật rắn đề thăng công lực cho hắn rồi, trở tay liền đem đối phương vứt bỏ, chỉ là rốt cuộc ai đã ném mình xuống vách đá?

Sờ sờ gò má vẫn còn lưu lại nước mắt, bất quá chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi, bỏ ra hết thảy lại đổi lấy sự phản bội, trong trí nhớ nơi đây là Đại Tề quốc, mà ở trong thế giới này lấy võ vi tôn, võ công này kỳ thực là do nội lực sinh hoá mà thành.

Mà giờ khắc này trong giới võ giả cũng là phân biệt thành Hoàng cảnh, huyền cảnh, địa cảnh, cùng với thiên huyền cảnh, mà giờ khắc này Nhϊếp Thanh Đàm chỉ mới mười sáu tuổi đã là hoàng cảnh đại thành.

Lần này đột phá huyền cảnh cũng là trong tầm tay, phải biết rằng trong toàn bộ Đại Tề Quốc này, huyền cảnh đại thần bất quá cũng có mười mấy người, có thể tưởng tượng được thiên phú của nàng là cao bao nhiêu.

Chỉ tiếc rằng chỉ vì một tên nam nhân mà toàn bộ bị huỷ hết, Thái tử Điện hạ sau khi ăn mật rắn công lực tăng nhanh, trong nháy mắt đã tiến đến gần hoàng cảnh đại thành.

Mà giờ khắc này nàng lại trở thành một phế vật, người hắn cưới cũng đổi lại thành thứ tỷ, chính mình lại chết một cách không minh bạch dưới đáy vực, Nhϊếp Thanh Đàm sao lại không hận cho được?