Chương 9: Sau nhập

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Mười năm trước, Sở Tĩnh Hoà nhiễm phong hàn, uống dược hơn một tháng, bệnh vẫn nặng, không trị được mà chết.

Phu thê Sở gia cực kỳ bi thương, Sở phu nhân ngất mấy lần, suýt nữa khóc mù hai mắt.

Lúc đặt linh cửu, mẫu thân Mạnh Duy Trinh ở tại Sở trạch, thường thường nhìn thấy hồn phách y du đãng trong nhà.

Mạnh Duy Trinh trời sinh một đôi Âm Dương Nhãn, từ nhỏ khuynh mộ tiểu cữu, lúc này có thể thấy được hồn phách, tất nhiên là thập phần vui sướиɠ.

Nhưng lúc đó hồn phách Sở Tĩnh Hoà mờ nhạt, chỉ là đần độn bay tới bay đi.

Mạnh Duy Trinh đuổi theo kêu gọi, y không nghe thấy. Lúc này Mạnh Duy Trinh mới minh bạch cữu cữu thật sự đã chết.

Đợi đến sứ giả Câu Hồn đi vào, dùng xích sắt khóa hồn phách Sở Tĩnh Hoà là lúc, Mạnh Duy Trinh không lắm sợ, vội vàng vọt qua.

“Không được trói tiểu cữu ta đi!”

Hai sứ giả Câu Hồn thấy Mạnh Duy Trinh, không biết vì sao run rẩy, khom mình hành lễ liền biến mất.

Mạnh Duy Trinh trẻ người non dạ, không nghĩ tới hắn làm như vậy, đã làm hại Sở Tĩnh Hoà không thể vãng sinh luân hồi.

Y liền như thế bị lưu tại phủ trạch, thành một cô hồn dã quỷ.

Hai năm sau, Mạnh Duy Trinh thường xuyên bồi mẫu thân tới ở, cũng dần dần minh bạch là chính mình hại tiểu cữu, không dám lại đi gọi y, chỉ là trộm nhìn.

Sau lại Sở lão gia tử lên chức, dọn đi nơi này. Mạnh Duy Trinh ở đêm khuya tĩnh lặng lẻn vào trong phủ, giải tương tư.

Tới năm nay, Mạnh Duy Trinh được làm quan lễ, dùng bạc mua chuộc đại sư phong thuỷ trong thành, như nguyện dời vào Sở phủ.

Này đó chuyện cũ Mạnh Duy Trinh tuyệt không sẽ nói y nghe, chỉ ngóng trông sớm chút làm y hoài thượng hài nhi. Theo tính tình Sở Tĩnh Hoà, nhất định không đành lòng bỏ hắn mà đi.

Hắn gặm cắn cánh môi y, rót dương tinh nóng rực vào hoa huyệt mềm ấm, thấp giọng gào rống, “Cữu cữu!”

Thân mình Sở Tĩnh Hoà mềm mại, mị thịt mấp máy, da^ʍ lãng từng đợt quay cuồng.

“Ngô ngô……. A……. A ân…… Duy Trinh!”

Đυ.c dịch từ khe hở giao hợp xuất hiện, chảy đến hậu đình, chọc nếp gấp hồng nhạt co rúm lại.

Y kịch liệt thở dốc, thẳng kêu đến yết hầu khàn khàn.

“A a…….. Duy Trinh…….. nóng quá…….. a ân…….”

Nam nhân vùi đầu ở cổ y, ngực một trận quặn đau, cữu cữu, cuối cùng ngươi cũng là người của ta.

“Thoải mái sao cữu cữu? Nghe được sao? Tim ngươi đập thật nhanh.”

Sở Tĩnh Hoà dần dần phục hồi tinh thần, run giọng:

“Duy Trinh lại gạt ta, chúng ta làm như vậy, chẳng lẽ không phải hành phòng sao?”

Nhìn y nước mắt doanh doanh, xấu hổ và giận dữ khó nhịn, hắn vội nói:

“Không phải cữu cữu, đâu không phải hành phòng.”

Y đẩy không thoát Mạnh Duy Trinh, chỉ cảm thấy vật cứng còn cắm trong cơ thể, toan toan trướng trướng, khó chịu.

“Trong tiểu huyệt ta là vật gì? Mau lấy ra ngoài.”

“Cữu cữu vô lại, còn không trả lời ta nói, ta đối cữu cữu như thế, cữu cữu thoải mái sao? Vừa rồi cữu cữu kêu thật là dễ nghe, ta rất thích.”

Sở Tĩnh Hoà gấp đến độ rơi lệ, “Ngươi mới vô lại, mau lấy đồ vật kia ra ngoài, ta, ta muốn……”

Mạnh Duy Trinh nhớ nhung tiêu hồn động này rất nhiều năm, sao chịu mới tiết liền lui ra ngoài, lại tiếp tục trêu đùa y.

“Không được, đồ vật này của quý giá, huống hồ tiểu huyệt cữu cữu ấm áp thoải mái, ta ngốc bên trong một đêm đều có thể.”

Sở Tĩnh Hoà lại tức lại gấp, nghẹn ngào xin khoan dung, “Duy Trinh đừng náo loạn, ta muốn rửa tay, nhịn không được.”

Hắn thấy y nôn nóng bất an, vốn định rút nghiệt căn ra, nhưng bỗng nhiên gian tà nổi lên, trầm giọng:

“Hôm nay nếu cữu cữu muốn rửa tay, chỉ có thể bị ta thao ra tới.”

Thừa dịp y ngây ngốc, hắn nhanh chóng rút ra, lật thân mình y lại, quỳ bò trên giường. Sau đó chế trụ mông thịt trắng nõn đĩnh kiều, lại lần nữa hung hăng đâm nhục côn cương cứng vào.

Tư thế sau nhập cắm đến càng sâu, Sở Tĩnh Hoà nắm chặt đệm, sợ hãi kêu ra tiếng, “A ân……. Duy Trinh, ngươi?!”

Ánh mắt hắn sáng quắc, trói hai tay y sau lưng, đĩnh động eo, mạnh mẽ trừu cắm.

“Tê, cữu cữu, như thế càng thêm sảng khoái?”

Má y ửng hồng kề sát đệm, tiểu huyệt khoái ý lan tràn, dâʍ ŧᏂủy̠ đầm đìa, bị thao lãng kêu.

“A a…….. Duy Trinh……. A ân…….. Ngô ngô……. Không, ha a……….”

Mông thịt rất nhanh bị đâm đỏ lên, ngọc hành đứng thẳng bừng bừng phấn chấn, mật huyệt thủy quang diễm diễm, như u lan nở rộ.

Đại điểu mỗi lần đều thao chỗ sâu, mang ra càng nhiều mật hoa thơm, nhục đạo gắt gao bao lấy cán cây thô dài, mυ"ŧ vào không bỏ.

Sở Tĩnh Hoà sung sướиɠ, bị thao đến thần hồn điên đảo, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống phía dưới.

“A a…….. Duy Trinh…….. Không, ta chịu không nổi……… Không cần…….. Tiểu huyệt không được……. A a a.”

Mạnh Duy Trinh thở dốc thô nặng, mồ hôi nhỏ giọt trên trán, thâm tình trong mắt.

“Cữu cữu, tiểu huyệt sướиɠ không? Ân? Nói a cữu cữu.”

Y vô pháp nói, mày nhíu chặt, bỗng nhiên thân mình run rẩy không ngừng, thét chói tai phun ra đại lượng dâʍ ŧᏂủy̠.

“A a a!”

Nam nhân bị giảo đến sảng khoái cực kỳ, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một mảnh nướ© ŧıểυ vàng nhạt thấm ướt đệm.

Sở Tĩnh Hoà quả thực bị thao tiểu.