Chương 8: Lạc hồng

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Mấy ngày sau, mỗi đêm Sở Tĩnh Hoà đều tới bồi Mạnh Duy Trinh ôn tập công khóa, nhưng thường thường ôn ôn, liền ôn đến trên giường.

Hôn môi thổi tiêu liếʍ tiểu huyệt, y dần dần được sung sướиɠ, tùy ý hắn vuốt ve khıêυ khí©h, không hề kháng cự đùn đẩy.

Đêm nay, Mạnh Duy Trinh cởi bỏ áo trong y, mυ"ŧ vào liếʍ cắn hắn đầṳ ѵú, làm y rêи ɾỉ.

“Ngô ân… Duy Trinh… Từ bỏ… A ân.”

Đầṳ ѵú đứng thẳng, bị nam nhân hút hồng sưng, nhìn kiều nộn nộn, thật đáng yêu.

Mạnh Duy Trinh chưa đã thèm liếʍ liếʍ khóe miệng, vui cười, “Cữu cữu, nếu ngươi có hài nhi, đầṳ ѵú sẽ chảy ra sữa sao?”

Sở Tĩnh Hoà nhất thời mặt đỏ lên, “Đừng nói bậy, sao ta có hài nhi?”

“Sao sẽ không? Cữu cữu sinh hài nhi, nhất định giống cữu cữu, tuấn mỹ ôn nhu, thẹn thùng đáng yêu.”

Nói xong, hắn không đợi y nói cái gì, cúi đầu ngậm cánh môi mềm mại trằn trọc mυ"ŧ hôn.

Sở Tĩnh Hoà trúc trắc đáp lại, hai tay nhẹ nhàng ôm cổ hắn. Đầu lưỡi trơn mềm thử thăm dò truy đuổi khıêυ khí©h.

Thân mình y không hề lạnh lẽo u lãnh, như có ấm áp. Mạnh Duy Trinh ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, dần dần cầm lòng không đậu.

“Cữu cữu, ta, ta muốn ngươi cữu cữu.”

Sở Tĩnh Hoà đầu óc hôn mê, hoàn toàn nghe không rõ Mạnh Duy Trinh nói cái gì, chỉ cảm thấy hai chân bị hắn mở ra, hoa huyệt bị một vật cứng đỉnh đến đau nhức khó nhịn.

“Duy Trinh… ngươi…. A, đây là làm cái gì? Ta đau quá!”

Y ăn đau giãy giụa, bất đắc dĩ né tránh không được, nước mắt lã chã.

“Duy Trinh!”

Nam nhân dùng sức ngăn chặn y, hành thân cực đại đã chọc vào huyệt khẩu, lại không cách nào toàn bộ tiến vào.

“Cữu cữu, cầu ngươi, thả lỏng một chút.”

Sở Tĩnh Hoà run rẩy, hạ thể trướng đau khó nhịn, khóc nức nở, “Duy Trinh… ngô, vì sao hôm nay… ngô ân… đau nhức như thế?”

Mạnh Duy Trinh thở dốc thô nặng, lại lần nữa hôn lên môi y, chậm rãi đưa đẩy dươиɠ ѵậŧ.

“Cữu cữu, ngươi thả lỏng chút, rất nhanh sẽ không đau.”

Sở Tĩnh Hoà không nghi ngờ hắn, ôm nam nhân vong tình hôn môi. Tiểu huyệt cũng dần dần có khoái ý.

Thịt trụ đã tiến vào một nửa, đâm vào rút ra cũng trở nên càng thêm trôi chảy, thừa dịp y mấp máy, đột nhiên hung hăng đâm vào.

“Ngô ngô…”

Sở Tĩnh Hoà chỉ cảm thấy nửa người dưới bị xé rách, hoảng hốt ôm Mạnh Duy Trinh ôm càng chặt.

“Duy Trinh…… A ân…… Ta đau quá.”

“Tê, cữu cữu!”

Mạnh Duy Trinh cuối cùng được như ước nguyện, chôn thật sâu ở huyệt đạo ấm áp, sảng khoái đến cái gì cũng quên.

“Cữu cữu, ta yêu ngươi.”

Sở Tĩnh Hoà ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn hắn. Bỗng nhiên cảm thấy ngực đau, run giọng:

“Duy Trinh, ta, ta làm như, tim đập.”

Mạnh Duy Trinh đã biết vừa rồi nói lỡ, cũng có chút chưa phục hồi tinh thần.

“Cữu cữu nói cái gì?”

“Duy Trinh ngươi mau nghe một chút, ngực ta vang bang bang.”

Mạnh Duy Trinh đại hỉ, phủ trước ngực y nghiêng tai lắng nghe.

“Là thật sự cữu cữu, ngươi có tim đập, còn có hơi thở!”

“Vì sao sẽ như thế? Chẳng lẽ ngươi và ta đều nghe lầm?”

Mạnh Duy Trinh nói thầm, sẽ không sai, nhất định là Dương Ngọc đan có hiệu dụng.

Hắn khẽ vuốt má y, ôn nhu nói, “Ngươi nhìn, ta nói hôn môi tiết tinh hữu dụng. Chúng ta mỗi ngày đều như thế, ngươi liền có tim đập cùng hơi thở, lại qua chút thời gian, có lẽ cữu cữu có thể hoàn dương.” (sống lại)

Sở Tĩnh Hoà bỗng nhiên có tim đập hơi thở, trong lúc nhất thời kinh ngạc khϊếp sợ, hạ thể quên đau.

Lúc này Mạnh Duy Trinh khó khắc chế, mạnh mẽ đưa đẩy.

“A ân……. Không cần Duy Trinh…… Ta còn rất đau.”

Sở Tĩnh Hoà sắc mặt ửng đỏ, co rúm lại đẩy hắn. Mạnh Duy Trinh thở sâu, giọng khàn khàn:

“Cữu cữu, ta chịu không nổi, cầu ngươi chịu đựng chút.”

Hoa huyệt chặt chẽ thủy nhuận bị chống cực hạn. Nam căn thô tráng hoàn toàn đi vào, máu tươi chảy ra, càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ bốn phía chảy xuống.

Y cắn răng cố nén đau, phát ra rêи ɾỉ khó nhịn:

“A a……. Duy Trinh, đây đến tột cùng là vật gì? Vì sao thô dài như thế? Ngô ân, đỉnh ta đau muốn chết.”

Nam nhân càng thao càng nhanh, không biết nên đáp lại thế nào, đơn giản cúi đầu xuống, lại hôn lên môi y.

Mật huyệt thuỷ lâm lâm dần dần thích ứng kê ba cứng rắn thao làm. Sở Tĩnh Hoà cũng cảm thấy không đau lắm, mà là càng thêm toan trướng.

“Cữu cữu, cữu cữu.”

“A……. Duy Trinh…… ngươi chậm một chút…… ân ngô.”

Không bao lâu, Sở Tĩnh Hoà hừ kêu tiết tinh, nhục đạo co rút lại, suýt nữa kẹp Mạnh Duy Trinh bắn ra.

“A a ân!”

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun tung toé trên má hắn, tản ra ấm áp khí vị đàn hương. Toàn thân Sở Tĩnh Hoà đều đỏ, biểu tình thoả mãn mê say.

Mạnh Duy Trinh tâm thần kích động, đè nặng y điên cuồng va chạm thao lộng.

“Tê, a, cữu cữu, ngươi là của ta cữu cữu!”

Y bị cắm đến nói không thành lời, thân mình loạn run, mật nước giàn giụa.

“A ân….. Duy Trinh….. Không….. Không cần.”

Mạnh Duy Trinh mắt đen sáng rọi, nhìn Sở Tĩnh Hoà.

Cữu cữu, hoài thượng hài nhi sớm chút ta đi, đến lúc đó, mặc dù ngươi biết được hết thảy, cũng không thể bỏ ta mà đi.