Chương 10: Vuốt ve an ủi

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Khi Sở Tĩnh Hoà tỉnh lại, Mạnh Duy Trinh nằm nghiêng bên cạnh, nâng má, cười tủm tỉm nhìn y.

“Cữu cữu tỉnh? Cữu cữu ngủ thật đẹp, ta nhìn ngây người.”

Y ngẩn ra một lát, hoảng loạn rũ xuống mi mắt.

“Ngươi đứa nhỏ này, còn không đi nghiên cứu học thuật? Sao làm Ngô học cứu chờ ngươi?”

Hắn cúi đầu xuống, khẽ hô hai mán y phiếm hồng.

“Không phải ta không đi, là Ngô học cứu bệnh nhẹ, đã nhiều ngày không tới dạy ta nghiên cứu học thuật. Vừa lúc cữu cữu tới dạy ta, còn nhớ khi còn nhỏ, ông ngoại thường khen cữu cữu làm văn chương tốt.”

Sở Tĩnh Hoà nhớ tới chuyện cũ, đáy lòng một mảnh mềm ấm, “Lại nói tiếp, tên của ngươi vẫn là ta đặt.”

Mạnh Duy Trinh vừa mừng vừa sợ, “Thật vậy chăng?”

Y nhẹ nhàng gật đầu, “Vương quốc khắc sinh, Duy Chu chi trinh*. Lúc đó mọi người đều nói tên này cực tốt.”

(Hai câu trong Kinh Thi của Khổng Tử khen tặng ân đức của Văn Vương/Cơ Xương – Người lập ra nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Nghĩa:

Chỉ có nước này của Văn Vương mới sinh ra được lắm kẻ hiền sĩ ấy.

Để làm trụ cột cho nhà Chu.)

Mạnh Duy Trinh ngóng nhìn y, thở hắt ra, “Cữu cữu lại tới trêu chọc ta? Chẳng lẽ không biết ta huyết khí phương cương, không chịu nổi trêu chọc sao?”

Y nhíu mày, “Ta khi nào trêu chọc ngươi?”

“Cữu cữu thời thời khắc khắc đều trêu chọc ta.”

Hắn tức giận nói xong, chính diện ngăn chặn y, vài cái kéo xuống khố y.

Hạ thể Sở Tĩnh Hoà vẫn nóng rát, trong lòng biết hắn lại muốn cắm vật cứng vào tiểu huyệt, sau đó giãy giụa.

“Không, Duy Trinh, tiểu huyệt ta đau, không thể lại cắm vào.”

Mạnh Duy Trinh nắm tay y, ấn trên khó cụ mình đứng thẳng.

“Cữu cữu sờ sờ xem, nghiệt căn ta sắp nổ tung.”

“Đêm qua cắm vào tiểu huyệt, đó là dươиɠ ѵậŧ Duy Trinh sao?”

“Đúng vậy, bất quá đây không phải hành phòng.”

Sở Tĩnh Hoà gấp đến độ sắp khóc, “Vậy hành phòng đến tột cùng là làm như thế nào đâu?”

Hắn tách ra hai chân y, triền miên hôn môi.

“Ta cũng không biết a cữu cữu, ta, ta mỗi ngày nghiên cứu học thuật, nơi nào hiểu như thế nào hành phòng?”

Y bị hôn cả người mềm mại, dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan, thịt trụ cứng rắn như thiết được bôi trơn tiếp tục cắm vào.

“Ngô ân……. Duy Trinh…….. Không…….. A a……”

Hoa huyệt càng thêm ấm áp chặt chẽ, chỉ đơn giản ma sát liền mang đến khoái ý mãnh liệt.

“Duy Trinh……… Ngô ngô…….. Vì sao hôm nay, không đau lắm?”

Hắn một đường hôn đi, ngậm lấy đầṳ ѵú phấn nộn liếʍ hút.

“Thoải mái sao cữu cữu?”

Tim y đập cuồng loạn, thở dốc liên tục.

“A, Duy Trinh……… Rất ngứa, ngươi hút ta thật thoải mái……… Ân ân.”

Nam nhân chậm rãi rút ra côn ŧᏂịŧ, lại chậm rì rì cắm vào. Thao không bao lâu, Sở Tĩnh Hoà chịu không nổi, tiểu huyệt run lên mấp máy.

“Duy Trinh, Duy Trinh, ngươi, ngươi……”

Mạnh Duy Trinh chôn ở ngực y cọ xát, “Cữu cữu gọi ta chuyện gì?”

Hai má y ửng đỏ, rưng rưng, “Ngươi, ngươi mau một chút.”

Khóe môi hắn cong lên, trêu đùa, “Mau một chút? Cái gì mau một chút? Cữu cữu phải giải thích rõ, ta nghe không hiểu.”

Sở Tĩnh Hoà xấu hổ và giận dữ khó nhịn, bóp chặt cánh tay hắn, nức nở:

“Bên trong, bên trong tiểu huyệt, mau một chút.”

“Đêm qua cữu cữu sướиɠ không? Thành thành thật thật trả lời ta, ta liền nghe cữu cữu.”

Nhục căn thô dài chọc ở mật huyệt không nhúc nhích, vách trong co rút lại mυ"ŧ vào, dâʍ ŧᏂủy̠ đầm đìa nhỏ giọt.

Sở Tĩnh Hoà chỉ cảm thấy huyệt ngứa khó nhịn, không khỏi khóc nức nở xin tha.

“Ô ô……. Duy Trinh chớ lại giễu cợt ta…….. Ngô ân…… đêm qua thật là sảng khoái……. sảng khoái cực kỳ.”

Mạnh Duy Trinh thấy y hai mắt đẫm lệ, thẹn thùng khả nhân, không khỏi tâm thần nhộn nhạo.

“Được được được, cữu cữu chớ khóc, ngươi vừa khóc, ta đau lòng muốn chết.”

Hắn nhẹ nâng cằm y, dán lên cánh môi mυ"ŧ hôn, đồng thời đưa vòng eo, đâm vào hoa tâm.

“Ngô ngô…….. Ngô ân…….”

Sở Tĩnh Hoà phát ra rêи ɾỉ ngọt nị, hai tay bạch ngọc ôm cổ hắn, mềm mại thuận theo như tiểu miêu.

Mạnh Duy Trinh dần dần vô pháp khắc chế, lực đạo càng thêm lớn. Y nhíu chặt mày đẹp, rất nhanh tiết.

“A a a ân! Duy trinh!”

Nam nhân đình chỉ đưa đẩy, lửa nóng hôn không ngừng dừng ở đuôi lông mày khóe mắt y. Kê kê ở huyệt nội cảm thụ được nhịp đập tiêu hồn, thật sự là dục tiên dục tử.

“Cữu cữu, ngươi thật tốt, trên đời này như thế nào sẽ có người tốt như ngươi?”

Sở Tĩnh Hoà biểu tình mê say, nhắm mắt lại lẩm bẩm:

“Duy Trinh…….. Thật thoải mái a Duy Trinh……. Đừng có ngừng…….. cầu ngươi duy trinh.”

“Ân, đều nghe cữu cữu.”

Cảm xúc hắn kích động, nhẹ đè lại vòng eo y, mãnh lực cắm vào rút ra.

Sở Tĩnh Hoà mở mắt hơi nước mờ mịt, ngơ ngẩn nhìn hắn.

“A a……… Duy Trinh…….. bên trong rất trướng……. ngô ân……. thật sảng khoái.”

Mạnh Duy Trinh si ngốc nhìn y, thở sâu, một trận hăng hái va chạm cuồng thao.

“Duy Trinh……. A a……. Duy Trinh!”

Lúc này, Ngô học cứu vuốt râu hoa râm, tức giận mà đi ra Sở phủ. Mạnh gia tiểu tử thúi, ngày mai nhất định phải đánh vài bàn tay, hừ!