Chương 7: Thủy triều

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Tuy Sở Tĩnh Hoà sống ba mươi năm, nhưng chưa trải chuyện phòng the. Vì bảo vệ bí mật, dù ma ma hay nha hoàn thông phòng đều chưa từng có.

Hiện giờ bị Mạnh Duy Trinh tách ra hai chân, hoa huyệt non nớt bị mυ"ŧ hôn, lập tức khắc chế không được, sợ hãi kêu ra tiếng.

“A ân, Duy Trinh không thể, chớ lại liếʍ, ta chịu không nổi! Ngô ân!”

Mạnh Duy Trinh đè lại hai chân y run rẩy, đầu lưỡi thâm nhập u huyệt, thế nhưng cảm giác được một tia ngọt lành ấm áp.

Vách trong co rúm lại tiếp nhận nam nhân khıêυ khí©h, đại lượng dâʍ ɖị©ɧ tràn ra.

Sở Tĩnh Hoà đỏ bừng mặt, duỗi tay che miệng, phát ra ngâm nga khó nhịn.

“Ngô ân, không, ngô ngô.”

Mạnh Duy Trinh ngẩng đầu cười nhìn y, “Cữu cữu đừng che miệng, cữu cữu kêu dễ nghe, sao nhẫn tâm không cho ta nghe?”

Y e lệ không thôi, ngược lại che mắt.

“Duy Trinh không thể lại liếʍ, huyệt ta khó chịu, không biết vì sao lại trào ra rất nhiều nước.”

Hắn đi lên khẽ hôn khóe môi y, ôn nhu cười, “Cữu cữu hoảng cái gì? Hoa huyệt non nớt, chảy ra nước là tốt, nếu không ra, mới là hại.”

Sở Tĩnh Hoà chậm rãi buông tay, ấn đường nhíu lại, “Thật vậy chăng?”

“Tự nhiên là thật, hơn nữa nước này có công hiệu chữa bệnh, ta vừa mới nuốt mấy ngụm, hiện giờ cảm giác vui sướиɠ rất nhiều, không bằng cữu cữu cũng tới nếm thử.”

Hắn nói, bóp chặt cằm y, triền miên hôn lên.

Ngọc hành Sở Tĩnh Hoà hồng nhạt đã dựng lên. Một tay khác Mạnh Duy Trinh sờ soạng ngọc hành mấy cái, ngón tay cắm vào tiểu huyệt thủy nộn.

Y bị hôn không sức lực chống cự, thân mình xụi lơ như bùn, chỉ cảm thấy hạ thể toan toan trướng trướng, lại sảng khoái cực kỳ.

Khi còn sống, y chỉ là ngẫu nhiên thủ da^ʍ, làm qua loa, chưa từng đυ.ng vào hoa huyệt, luôn cảm thấy nó xấu xí, khác hẳn thường nhân.

Lúc này bị Mạnh Duy Trinh liếʍ láp vuốt ve, mới biết thoải mái như thế nào, sung sướиɠ như thế nào.

“Ngô ngô, ngô ân.”

Y phát ra than nhẹ ngọt nị, hai chân không tự chủ được mở ra, nghênh đón nam nhân mỗi một lần xâm nhập.

Mạnh Duy Trinh duỗi nhập hai ngón tay, đâm vào rút ra moi đảo mật huyệt ướt đẫm. Bên trong nóng, mị thịt gắt gao bao lấy ngón tay không bỏ.

Hắn ngậm vành tai y hồng hồng, giọng khàn khàn:

“Cữu cữu, miệng nhỏ phía dưới ngươi nhiệt tình như lửa, cắn chặt ta không bỏ, nên làm thế nào cho phải?”

Hai má Sở Tĩnh Hoà ửng đỏ, run giọng nỉ non, “Duy Trinh, chỗ kia, thật thoải mái.”

“Ta còn sẽ cho cữu cữu càng thoải mái.”

Nói xong, hắn kéo ra áo trong y, hôn nóng rực một đường chạy dài xuống, cho đến ngậm tiểu kê ba đứng thẳng ngọc vào miệng.

Sở Tĩnh Hoà run rẩy cắn môi, hạ thân bị rút đi, da thịt vốn tái nhợt trở nên phấn nộn mềm nhẵn.

Nam nhân liếʍ hôn côn ŧᏂịŧ y, ngón tay uốn lượn moi đào vách trong mềm ấm chặt chẽ. Sở Tĩnh Hoà rất nhanh không chịu nổi, liên tục xin khoan dung.

“A ân, Duy Trinh, cầu ngươi Duy Trinh, không cần, a a, ha a, ta muốn tiết, a a a!”

Eo thon cong lên, toàn thân run rẩy tiết tinh. Mạnh Duy Trinh nuốt vào yết hầu, tất cả nuốt xuống.

Y cao trào, biểu tình hoảng hốt mà mê say, khẽ nhếch môi, phát ra rêи ɾỉ mơ hồ không rõ.

“Ngô ân, Duy Trinh, Duy Trinh, ta, ta thật vui sướиɠ.”

“Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cữu cữu ngọt, ta rất thích.”

Hắn si ngốc nhìn y, lại cúi đầu xuống, hôn lấy hai mảnh thịt môi, ngón tay hăng hái moi lộng hoa huyệt một trận.

“A a a, Duy Trinh! Duy Trinh!”

Sở Tĩnh Hoà chỉ cảm thấy hạ thể tê tê dại dại, một cổ da^ʍ lãng khó có thể khắc chế từ chỗ sâu trong hoa huyệt cuồn cuộn dâng lên, bỗng nhiên bắn nhanh ra.

Thần trí y mê loạn, tiểu huyệt co chặt mấp máy, đại lượng dâʍ ɖị©ɧ sền sệt phun trào trên má Mạnh Duy Trinh.

“Cữu cữu!”

Hắn kinh hỉ không thôi, lau mặt cười, “Không thể tưởng được cữu cữu sẽ phun nước, thật sự lợi hại.”

Y ngơ ngẩn nhìn hắn, bỗng dưng che mặt mà khóc, “Ô ô, ta đã là quỷ, hay là còn phải chết một lần?”

Mạnh Duy Trinh vội vàng ôm người khuyên dỗ, “Cữu cữu đang nói cái gì? Không có hì cữu cữu, đây là âm tinh, đương nhiên là muốn tiết ra.”

Y khóc đến hai mắt đẫm lệ, nức nở, “Thật sự? Đừng gạt ta.”

“Đương nhiên là thật, sao ta lừa cữu cữu?”

Sở Tĩnh Hoà thấy trên đầu hắn đều ướt, không khỏi ảo não.

“Ngươi nhìn ngươi, mau đi tẩy tẩy, đều bị đυ.c vật ta làm dơ.”

Mạnh Duy Trinh cười lắc đầu, “Không dơ không dơ, cữu cữu còn thích sao?”

Y khép lại hai hân, đỏ mặt “Ân” một tiếng.

“Ta đây mỗi ngày đều bồi cữu cữu làm việc này, mỗi ngày cữu cữu đều có thể vui vẻ.”

Y hoảng loạn lắc đầu, “Không không, ta không thích, đừng lại làm, thân mình không nghe sai sử, rất khó chịu.”

Hắn ôm y vào ngực, chỉ cảm thấy tâm thần nhộn nhạo, nhu tình vô hạn.

“Cữu cữu, có thể gặp lại ngươi, thật sự quá tốt.”